Trang 2" name="keywords" />Trang 2--" name="description" />Trang 2" />Trang 2 - Truyện Teen - Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp<b><font style="color:red;">Trang 2</font></b>-WhyNotMe.Wap.Sh-Devil Phú-Quang Phu Pro-Wap DevilPhu+Wap WhyNotMe
XtGem Forum catalog
XtGem.com

WhyNotMe.Wap.Sh
Bà Rịa-Vũng Tàu Wap✴Hẹn Ngày Hội Ngộ
HOMEGame ApkPhòng Chát
DEVIL - Mặn và đắng là thứ đang tồn tại trên má - Buồn và nhói là cảm giác đang tồn tại trong tim ^^


- Phú nhận thiết kế giao diện wap, tạo logo web, chỉnh sửa code, tạo wap html, fix lỗi filelist xtgem, PS, RIP nick Fb người khác,hỗ trợ các phát sinh lỗi về phần mềm điện thoại...Giá chỉ từ 50k Liên hệ sđt: 01258.233.581 - 0868.103.204 Có thể free nếu vấn đề nhỏ...!
↓↓ > > >
avatar q ღ•.Devil Phú.•ღ
Admin [ON]
#1

Thông Tin Bài Viết

Truyện Teen - Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp<b><font style=Trang 2"/>- Posted by:
- Bài viết: Truyện Teen - Tình Yêu Của Cô Nàng Cố ChấpTrang 2
- Ngày đăng:2014-07-19
100/100 cho 1 bình chọn



Tôi lập tức ngắt lời hắn, đặc biệt thành khẩn khai thông với hắn: “Ninh Mặc, anh đừng tự luyến, tôi bây giờ đã không còn nhớ đến anh nữa, yên tâm, sẽ không có ai nửa đêm chạy đến ném đá vào cửa kính nhà anh nữa đâu!”

Vẻ mặt hắn hóa đá, một lúc lâu sau, trả lời tôi: “Hồng Kỳ, chuyện này tôi quên không nói cho cô biết, cô ném nhầm tầng, cô ném vỡ cả cửa kính nhà hàng xóm bên cạnh của tôi.”

“…” Tôi đông cứng. Hơn nửa đêm, lại phải tránh bảo vệ, còn phải khiêng cục đá, ai mà có tinh thần tìm cho chuẩn tầng nào chứ!

Tôi cười gượng một tiếng, quyết định đem đề tài vòng trở lại: “Gì nhỉ, tôi thì ra chỉ đơn thuần thích anh mà thôi, sau này Thái Kỳ nhắc tới tôi mới phát hiện, thì ra anh là một con rùa vàng nha, nói như vậy, là tôi đã với cao rồi!”

Hắn không nói thêm gì nữa, tay đút trong túi quần, con ngươi đen nhanh đưa mắt nhìn tôi thật lâu, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Diệp Hồng Kỳ, đây là lời thật lòng của cô sao?”

Thật, đương nhiên thật, so với trân châu còn thật hơn!

Tôi cười lạnh một tiếng, đẩy hắn ra, nói: “Tôi hy vọng bắt đầu từ bây giờ, anh đừng lộ ra vẻ mặt mập mờ như vậy nữa, bởi vì tôi đã chẳng lạ gì nữa rồi!”

Tôi chẳng lạ gì tình cảm của anh, giống như tôi bởi vì dưa hấu có hột, lúc ăn sẽ rất phiền toái nên cố chấp bỏ qua thứ trái cây ngon miệng như vậy.

Mặc dù bình thường tôi luôn tiện cách, nhưng không có nghĩa là tôi không kiên định.

Tôi đẩy ra cửa phòng họp, đi thẳng tới góc, ngồi trên ghế dự bị, mở giấy ghi chép ra, chờ đợi cuộc họp bắt đầu.

Ước chừng ba phút sau Ninh Mặc mới đẩy cửa đi vào, lúc bước qua tôi, tôi ngửi thấy một tia khói thuốc vô cùng nhạt, từ trước đến giờ Ninh Mặc không thích hút thuốc lá, chỉ có dưới trạng thái tâm trạng đang cực độ buồn bực, hắn mới hút thuốc, lúc đi học, tôi chỉ thấy hắn hút thuốc có đúng một lần, đó là lúc xét học bổng hàng năm, lần đó hắn ta thi đứng thứ hai, thành tích tổng hợp xếp sau một vị bạn học đọc sách đến mất ăn mất ngủ.

Chỉ có lần đó, lần đầu tiên hắn không giành được học bổng thứ nhất, cũng là lần duy nhất tôi thấy hắn hút thuốc lá.

“Có thể bắt đầu chưa, Ninh tiểu tổng?” Tô tổng cười híp mắt nhìn hắn, tâm trạng coi bộ rất tốt.

Ninh Mặc gật đầu với bà ấy một cái, sắc mặt không gợn sóng nói: “Có thể bắt đầu, Tô Tổng!”

Hội nghị kéo dài rất lâu, lúc kết thúc, tôi đã chép đến hơn mười mấy trang giấy, chi chít chằng chịt đều là chữ, tôi so với những người khác cực khổ hơn một chút, người khác dùng máy tính xách tay, còn tôi dùng giấy với bút.

Bởi vì laptop đã bị đồng chí Thái Kỳ đáng xấu hổ ôm về nhà.

“Lần này hội nghị tạm thời kết thúc ở đây, về số liệu cụ thể và ghi chép, sẽ để trợ lý Diệp bên chúng tôi phụ trách hoàn thành, Ninh tiểu tổng, cậu thấy thế nào?”

Tô tổng trước sau vẫn cười tít mắt, đưa tay chỉ tôi: “Hồng Kỳ à, cô sửa sang lại toàn bộ tư liệu của ngày hôm nay, buổi tối mang qua cho Thái trợ lý, hội nghị sáng mai cũng cần, thuật lại tử tế cho cậu ta!”

Tôi yên lặng nhận lấy một chồng tài liệu, choáng váng.

Lúc Tô tổng đi, tôi vẫn ngồi trong phòng họp múa bút thành văn, bởi vì lần đầu tiên được tiếp xúc với văn kiện của công ty cùng với tài liệu về sản phẩm mới, rất nhiều chỗ tôi vẫn không hiểu.

“Nhầm rồi, tờ đầu tiên phải đặt ở phía sau mới đúng!”

A? Tôi ngẩng đầu lên, Ninh Mặc đang ngồi ở bàn đối diện, nhàn nhã thảnh thơi ngồi uống trà, vươn ngón tay ra chỉ chỏ. Hắn sao còn chưa có về chứ?

Tôi nhìn hắn một cái, có chút bực mình, cúi đầu xuống, sửa sang lại tài liệu lần nữa, đem tất cả tài liệu sắp xếp chỉnh tề xong, mới thở phào một cái.

“Ninh tổng, anh còn muốn ngốc ở chỗ này sao?” Tôi đứng dậy, nhìn Ninh Mặc đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tò mò hỏi hắn.

“Không, cùng đi đi!” Hắn nhấc cặp tài liệu lên, đưa tay tắt đèn phòng họp, ánh sáng lập tức tắt đi, tôi đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.

Vội vã đi trước hắn.

“Hồng Kỳ, tôi lái xe đưa cô đi!” Hắn từ phía sau chạy tới, khẽ nghiêng mặt qua, nhìn vết ứ thanh trên cằm tôi.

Tôi nhanh chóng khoát tay với hắn, nhớ tới còn phải đến chỗ Thái Kỳ, trong lòng chợt phiền não.

Chỗ ở của Thái trợ lý thật sự làm cho tôi phiền não, lại đi cùng một khu với chỗ tiểu khu của Ninh tiểu tổng, mọi người bảo tôi làm thế nào cho tốt, chẳng lẽ tôi thật sự nên đi nhờ xe của Ninh Mặc.

Bây giờ tôi mới cắt đứt tình cảm sơ sơ, nếu không để tôi sau này cứ xoắn xuýt triền miên mãi sao…

Quả nhiên, Ninh Mặc ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Mới vừa nghe Tô tổng nhắc tới, hình như Thái trợ lý ở cùng khu với tôi, thuận đường tôi đưa cô đi luôn.”

Tôi nhìn gió nóng đang cuốn bụi đất lên ở bên ngoài, nhớ tới cái máy điều hòatrong xe Ninh Mặc, một lần nữa thỏa hiệp: “Anh đừng có nghĩ là tôi mặt dày mày dạn bám lấy anh đấy, lần này là anh tự nguyện.”

Hắn lạnh lùng nhìn tôi một cái, khiển trách: “Diệp Hồng Kỳ, cô dài dòng quá đi.” Đây mới là khí thế bình thường của Ninh tiểu tổng, tôi lập tức được giải thoát, ngồi xe cũng yên tâm thoải mái.

Điều hòa trong xe Ninh Mặc mở ra thật thoải mái, tôi ngồi suốt một đường, lúc gần tới tiểu khu, cuối cùng nhịn không nổi, ngủ ngon lành.

Đợi đến lúc tỉnh lại đã là nửa giờ sau.

Tôi vẫn còn ngái ngủ nhìn Ninh Mặc đang ngồi trên ghế lái, hắn đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ rất hoang mang, giống như có chuyện gì đang quấy nhiễu hắn.

Chân mày khóa lại cùng nhau thật chặt.

Tôi nhất thời không kịp phản ứng, vươn người qua, muốn xoa lông mày của hắn, đột nhiên hắn lại quay mặt qua, nhìn thấy tôi giơ cao tay, nhíu mày cười một tiếng: “Hồng Kỳ, ngủ mơ sao, đang ở trong xe mà!”

Hắn thuận tiện ấn tay tôi về.

Tôi cười mỉa, cẩn thận hỏi hắn: “Anh có phải có chuyện gì khó khăn đúng không, tôi thấy anh vẫn cau mày suốt?”

Hắn sững sờ một chút, lộ ra nụ cười đối với bạn học lúc bình thường, khiêm tốn ấm áp, cực kỳ lễ phép: “Đâu có?”

Được rồi, hắn lại diễn rồi!

Coi như là tôi quan tâm vô ích, tôi lập tức đẩy cửa xe, bước ra ngoài, Ninh Mặc cũng mở cửa xe đi theo, bước phía sau tôi nhàn nhạt giống như bổ sung: “Tôi cau mày là bởi vì đây là lần hợp tác đầu tiên của tôi, thời gian dự toán sẽ vượt quá rất nhiều!”

Tôi kinh ngạc quay đầu, nhìn hắn, chẳng lẽ Ninh Mặc luôn luôn làm theo ý mình đang giải thích với tôi?

Thôi cho qua, hắn nhất định là thiếu hụt chỗ để phát tiết, trực tiếp coi tôi như cái thùng rác, tôi nhìn hắn cười một cái, cũng khách sáo lễ độ: “Ninh tiểu tổng, chuyện này anh phải thảo luận thật tử tế với Tô tổng, nói không chừng có thể khống chế được thời gian dự toán.”

Tôi lần đầu tiên học tập nụ cười bình tĩnh kia của hắn, có lẽ là do không đúng cách, nụ cười có hơi vặn vẹo, Ninh Mặc nhìn nhìn, nửa ngày không lộ ra vẻ gì, đột nhiên nghiêng đầu, chui vào trong xe, vù một cái, phóng xe chạy luôn.

Ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.

“Khốn nạn, quá không thân sĩ!” Tôi tức giận mắng!

Cửa chống trộm nhà Thái Kỳ mở rộng, tôi hoài nghi bước lên cầu thang, bên trong đèn sáng trưng, đợi tôi lên đến tầng hai, đã thấy đồng chí Thái Kỳ đứng trên hành lang.

Tôi cũng không biết nội tâm của đồng chí Thái Kỳ lại sống động như vậy.

Một thân áo ngủ hình con gấu cực bạo lực kia hắn mặc vào vừa dí dỏm lại bỉ ổi, với bộ đồ ngủ này, tôi đột nhiên phát hiện ra, thì ra đồng chí Thái Kỳ còn có một mặt rất chính thái* như vậy, dưới ánh đèn của hành lang, làn da hắn sáng lên như ngọc dương chi.

*chính thái = shota : chỉ các chàng trai/ bé trai trẻ tuổi ngây thơ , bạn nào đọc Chết! Sập bẫy rồi chắc biết.

“Liều chết triền miên với Ninh tiểu tổng ?” Hắn ngáp một cái, trên gò má của khuôn mặt tái nhợt có hai quầng đỏ ửng không được bình thường.

“…” Tôi không nên trông chờ gì vào cái miệng của Thái Kỳ có thể mọc ra được ngà voi.

“Ba mươi bốn phút hai mươi giây!” Hắn giơ đồng hồ đeo tay lên, tựa vào cầu thang, cười như không cười nhìn tôi, “Xe của Ninh tiểu tổng dừng ở dưới lầu lâu như vậy! Đủ để làm rất nhiều chuyện!”

Hắn lại còn tính giờ.

Tôi trợn trắng mắt với hắn, hắn lập tức liền vui vẻ, đưa tay qua, kéo tôi, lấy khuỷu tay đặt lên gáy tôi, “Thành thật khai báo, tán gẫu cái gì với cậu ta rồi?”

Tôi lè lưỡi, trợn mặt nhìn thẳng, liều mạng giựt cánh tay của hắn ra: “Tôi ngủ quên mất trên xe anh ta! Xe anh ta có điều hòa!”

Thái Kỳ lập tức buông tay ra, âm trầm cười gian: “Chẳng lẽ nhà tôi ngay cả điều hòa cũng không có?”

Tôi gãi gãi đầu, đối với cái kiểu suy luận một bước ba nhảy của hắn thật bất lực không tài nào lý giải nổi.

“Vào đi!” Hắn hất đầu về phía tôi, ý bảo tôi bước theo hắn vào nhà, ánh đèn bên trong ấm áp vô cùng, phòng của Thái Kỳ được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, cả phòng lấy màu xanh nước biển làm chủ đạo, nhẹ nhàng thoải mái, giống con người của hắn.

Tôi vừa vào cửa đã quăng giày, ngó dáo dác nhìn xung quanh.

Thái Kỳ vừa quay đầu, lập tức cưới đến vui vẻ: “Hồng Kỳ, thà cô đừng bỏ giày ra còn hơn, xem chân cô đen chưa kìa!”

Tôi yên lặng cúi đầu nhìn chân mình, bởi vì mấy ngày phơi nắng liên tiếp, nó đã đen thành cháy sém, tôi lại chỉ cố bảo vệ mặt, vậy nên tôi đau lòng giải thích với Thái Kỳ: “Tôi quyết định lần sau thoa xong mặt xong, nhân tiện cũng thoa lên chân luôn, kem chống nắng sắp dùng hết rồi!”

Hắn thoa một chút, tiện tay ném tới một bình kem chống nắng to đùng, không biết làm sao mà nhìn tôi: “Diệp Hồng Kỳ, cô có chút tự giác của một đứa con gái có được không!”

“…” Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn, lại nhìn xuống, quả nhiên thấy một đôi bàn chân lớn trắng bóc, không khỏi co quắp: “Thái trợ lý, là con gái thì đều phải bảo dưỡng giống anh sao?”

Hắn giận quá hóa cười, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, vỗ vỗ chiếc ghế sa lon bên cạnh.

Tôi suy tư trong không phẩy năm giây, quyết định vẩy chân, vui vẻ ngồi bên cạnh nghe hắn huấn luyện, bởi vì tôi đột nhiên nhớ ra, phí đi đường hôm đi công tác tôi còn chưa được trả.

Tôi đúng là chỉ vì năm đấu gạo mà cúi mình…

“Diệp Hồng Kỳ, tài liệu đâu?” Thái Kỳ nhìn nhìn bàn tay trống rỗng của tôi, cực kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ cô ghi chép nhân tạo trong não sao?"

Hắn tặc tặc khen ngợi: “Ninh tiểu tổng họp hành thế nào? Truyền thụ ý chỉ thế nào vậy? Có thể chữa khỏi chứng mất trí nhớ của cô vậy? Tôi nhớ bình thường cô thích ghi ghi chép chép lắm cơ mà, sao đến lúc cậu ta họp, cô lại thành nhân tài tốc kí vậy?”

Tôi cứng đơ người cười khan, một xập tài liệu cực dày kia, đã bỏ trên xe Ninh Mặc mất rồi, lúc tôi đi lên, chỉ vinh dự cầm mỗi cháo trắng của Tô tổng.

Tôi ngượng ngùng dâng cháo trắng lên, che khuất mặt mình.

Thái Kỳ quả nhiên rất là kinh ngạc: ‘A? Cô nấu cháo sao? Cô thần kỳ quá nha, giờ làm việc, cô nấu ở đâu được?”

Tôi lắp bắp cắn đầu ngón tay: “Là gian phụ sếp Tô già của anh tự mình nấu đấy!”

Phụt, một hớp cháo trắng bị hắn phun lên mặt tôi, tôi mở to mắt, nhìn từng hạt cháo trắng từ trên đầu tôi sền sệt chảy xuống.

Bụng đột nhiên kêu lên rầm rì.

Thật là mẹ nó tiện cách, lúc này, tôi đáng lẽ phải rống to một tiếng, giận dữ lật bàn, sau đó lòng đầy căm phẫn mà chỉ trích đồng chí Thái Kỳ đang cười sặc sụa kia chứ.

Sao lại đói bụng chứ! Lại còn kêu vang dội như vậy.

Thái Kỳ yên lặng lấy một tờ giấy, suy yếu đưa tới, miệng nuốt nuốt cháo: “Nếu cô muốn ăn, thì cứ lấy mà ăn, tay nghề của sếp Tô già cô đừng có ôm hy vọng nhiều!”

“…” Tôi lúng túng không phẩy một giây, cúi người xuống, đoạt lấy chiếc chén sứ màu trắng trong tay hắn, nuốt một hơi, cười trừ: “Tôi quên tài liệu trên xe Ninh Mặc mất rồi, tôi đi tìm anh ta, anh ăn cháo trước đi…”

Thái Kỳ khoanh tay ngồi trên sa lon lười biếng nhìn tôi, hỏi: “Lại là cố ý ném trên xe cậu ta chứ gì?”

Tôi lập tức liền nổi giận!

Muốn tôi bây giờ bình tĩnh như vậy, lại nhân văn như vậy, hỏng đầu phát tiện hay sao mà lại đi làm chuyện tiện cách như vậy, cố ý ném tài liệu trên xe Ninh Mặc chứ.

Tôi tức đến cả người run rẩy, vung tay một cái, kêu to: “Tôi cứ thích lạt mềm buộc chặt như thế đấy, làm sao!”

Thái Kỳ đột nhiên cười toe toét, bộ dáng cực kỳ vui vẻ: “Aiz, tôi sai rồi, cô đừng tức mà!”

Tôi vẫn còn đang phát run, bởi vì tôi phát hiện bên trong bình giữ nhiệt của Tô tổng, hình như có một chú ruồi đen đang ngao du trên cháo trắng, vừa nãy không nổi lên, bây giờ từ góc độ tôi đang đứng, liếc cái là thấy. Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp - Chương 14
Nó vĩ đại như vậy, lại bất phàm như vậy, khiến cho bình cháo trắng đẹp đến mộng ảo kinh người.

Tôi bị thực đơn chay mặn kết hợp này của Tô tổng khiến cho rung động!

“Aiz, cô có cần tức đến như vậy không?” Thái Kỳ cười híp mắt, đoán chừng tâm tình đột nhiên chuyển biến, trở nên rất tốt, lại còn tự động vươn tay múc thêm một bát cháo trắng nữa, một đôi mắt hoa đào trước sau vẫn cười híp mắt nhìn tôi, đôi đũa bên miệng sùm sụp sùm sụp nhanh chóng húp cháo.

Tôi chỉ thấy con ruồi vĩ đại kia càng ngày càng gần miệng hắn, không nhịn được muốn nhắc nhở Thái đồng chí một chút.

Mới vừa há miệng…

“Tôi nên nhận lỗi, đoán chừng với cái trí thông minh của cô cũng chẳng chơi được cái gì lạt mềm buộc chặt đâu!” Thái Kỳ vui vẻ tiếp tục ăn cháo.

Tôi chậm rãi im lặng, nhìn hắn sụp một cái, đem cái con giàu protein kia húp xuống.

Lập tức che miệng lại, xông về phòng vệ sinh của hắn, ói đến trời đất quay cuồng…

Thái Kỳ cầm bát với đũa, đi đến phía sau tôi, nhìn tôi như vậy, không nhịn được cau mày: “Hồng Kỳ, cô bị cảm nắng sao, sao lại nôn thành như vậy."

Nước mắt tôi dào dạt, lập tức hối hận, run run miệng nói cho hắn biết: “Thái trợ lý, tôi mới vừa thấy anh nuốt một con con ruồi, con ở trong cháo ấy…”

Tôi vừa mới khoa tay múa chân, sắc mặt của hắn liền thay đổi.

Cũng xông tới, liều mạng móc họng mà nôn ra.

“Nôn ra chưa vậy! Cô nhìn giúp tôi xem nào…” Hắn kiểu gì cũng buộc tôi phải giúp hắn, tôi nhắm hai mắt lại, vừa nghĩ tới con ruồi kia, lại nôn ra theo…

Tôi nôn…

Hắn cũng nôn theo…

Hắn nôn…

Tôi cũng nôn theo…

Cả một đêm, chúng tôi đều bận rộn nôn với nhau.

Sau mười một giờ, Tô tổng cuối cùng cũng gọi điện thoại tới.

Tôi mệt lả nằm trên ghế sa lon, Thái trợ lý cũng mệt lả, ngồi sát bên tôi trên ghế, tay cầm điện thoại vẫn còn run rẩy.

“Thái Kỳ, trợ lý Diệp đưa tài liệu cho cậu chưa?”

Thái Kỳ nhắm rồi lại nhắm mắt, hiển nhiên là đang đè nén tâm trạng của mình.

“Cô ấy vẫn đang ở đây, Tô tổng!”

Tô tổng dùng cái giọng rất chi là vui mừng nói: “Aiz, cũng mười một giờ rồi, hai người vẫn đang nghiên cứu tài liệu sao, Thái Kỳ, cậu đúng là nhân tài đấy!”

Gân xanh Thái Kỳ lại giật một cái, cáu: “Sao phải nấu cháo chứ?”

Giọng nói của Tô tổng lập tức trở nên thẹn thùng vô cùng: “Kỳ à, cậu có ăn hết không vậy, trong cháo nội dung hơi bị phong phú đấy!”

“…” Tôi nhìn thấy khuôn mặt Thái Kỳ từ trắng biến thành đen, hơn nữa có dấu hiệu nôn mửa lần hai.

Vội vàng kiêncường nhảy qua, vươn tay đón lấy điện thoại, giơ về phía nhà WC, mặc Thái Kỳ một đường chạy như bay qua.

Trong điện thoại, Tô tổng vẫn còn đang say mê: “Trong bình thật ra còn có một quả trứng luộc đấy! Tôi giấu phía dưới!”

Tôi yên lặng cúng bái Tô tổng một vạn lần trong lòng.

Thì ra chẳng những có thịt mà còn có cả trứng nữa, quả nhiên là một bát cháo trắng muôn màu muôn vẻ….

Vốn là đi thăm bệnh, lần này, đợi đến khi Thái Kỳ nôn xong, tôi kỳ tích phát hiện, bệnh tình của Thái đồng chí lại còn nặng hơn.

Sắc mặt của hắn so với lúc tôi tới còn tái nhợt hơn.

Cuốn chăn điều hòa, giống hệt như cái nem rán, mũi sụt sịt, ủ rũ ỉu xìu.

Tôi rất ân cần hỏi hắn: “Thái trợ lý, sao mới đó đã thành như vậy?”

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi một cái, trong mắt không khỏi bi thương, “Tôi là do bị kinh hãi quá độ nên thế, vụ ẩu đả ngày hôm trước làm tôi liên tiếp gặp ác mộng, sáng sớm đã phát sốt!”

“…” Tôi dùng ánh mắt thắm thiết biểu đạt thái độ đồng tình.

“Diệp Hồng Kỳ, sao cô lại dùng khóe mắt khinh bỉ tôi!” Thái Kỳ lập tức giận dữ, mở vỏ nem đưa chân đá lung tung trên ghế.

Tôi nghĩ lại lúc trước cười bình tĩnh một tiếng, làm cho Ninh tiểu tổng tức đến bỏ đi, bây giờ quan tâm đồng tình một cái, lại tức chết đồng chí Thái Kỳ, không khỏi có chút mất mát.

“Thái trợ lý, tôi sai rồi, tôi phải luyện tập trước gương nhiều một chút, tôi kỳ thực đang đồng tình với anh mà!” Tôi trung thực giải thích.

Hắn hừ lạnh một tiếng, lại cuốn chặt cái vỏ nem lại, hỏi tôi: “Tài liệu nhớ được bao nhiêu?”

A? Tôi vò đầu, nhớ đến nội dung bên trên, cảm thấy rất nhức đầu, tựa hồ có vô số danh từ nghĩ rách cả não, nhưng mà để cho tôi cụ thể mà nói ra một cái, trái lại một chữ cũng không bật ra nổi.

Thái Kỳ có chút bất đắc dĩ xoa xoa huyệt Thái Dương, an ủi tôi: “Thôi, sáng mai đi gõ cửa nhà Ninh tiểu tổng đi, cậu ta chắc cũng không đến nỗi thấy chết mà không cứu đâu, dù gì chúng ta cũng là nhân tài giúp đỡ!”

Tôi cười mỉa, đang chuẩn bị đáp lại hắn, đột nhiên chuông cửa nhà hắn vang lên. Đồng hồ đã chỉ mười một giờ rưỡi, giờ này, người bình thường chắc sẽ không chọn lúc này mà tới thăm hỏi đâu.

Thái Kỳ nhíu mày, đột nhiên nhịn không được cười một tiếng, ném cái chăn điều hòa xuống, bật dậy từ trên ghế sa lon, lúc đi ngang qua tôi, còn đưa tay vỗ vỗ đầu tôi.

“A? Ninh tiểu tổng, đã trễ thế này rồi…” Thái Kỳ vừa mở cửa ra, liền cố làm ra vẻ kêu lên.

Ninh Mặc đứng ở ngoài cửa, lạnh như băng nói: “Trợ lý Diệp để quên tài liệu trên xe tôi, tôi vừa mới xuống lầu lấy đồ mới phát hiện ra, thuận đường đem đến cho anh.”

Tôi thuận thế từ trên ghế sa lon ghé đầu qua xem.

Ánh mắt lập tức đối diện với Ninh Mặc, tôi thấy ánh mắt vốn lạnh lùng đạm mạc của hắn loáng cái bỗng lóe lên, mang theo tràn đầy tức giận, hắn duỗi đầu ngón tay, chỉ về phía tôi: “Diệp Hồng Kỳ, tại sao cô vẫn còn ở đây?!”

Giọng nói có chút ít kinh sợ!

Tôi cuộn tròn trên ghế sa lon, dùng cái chăn điều hòa mà Thái Kỳ mới bọc người lúc nãy quấn quanh mình, hì hì cười với hắn: “Chỗ này máy điều hòa không khí tốt, ngồi hong một chút!”

Thái Kỳ quay đầu nhìn tôi cười cười một tiếng, nụ cười kia ấy, giống hệt như Hắc sơn lão yêu vậy, khiến cho tôi sợ đến thiếu chút nữa rớt xuống từ trên ghế.

Rồi sau đó, tôi nghe thấy hắn phi thường lễ độ mời Ninh Mặc: “Ninh tiểu tổng có muốn vào ngồi hong một chút không? Dù sao tiền điện vẫn như thế, ba người ngồi vẫn lợi hơn hai!”

Phụt, tôi thấy sắc mặt của Ninh Mặc càng thêm tối lại.

Nó vĩ đại như vậy, lại bất phàm như vậy, khiến cho bình cháo trắng đẹp đến mộng ảo kinh người.

Tôi bị thực đơn chay mặn kết hợp này của Tô tổng khiến cho rung động!

“Aiz, cô có cần tức đến như vậy không?” Thái Kỳ cười híp mắt, đoán chừng tâm tình đột nhiên chuyển biến, trở nên rất tốt, lại còn tự động vươn tay múc thêm một bát cháo trắng nữa, một đôi mắt hoa đào trước sau vẫn cười híp mắt nhìn tôi, đôi đũa bên miệng sùm sụp sùm sụp nhanh chóng húp cháo.

Tôi chỉ thấy con ruồi vĩ đại kia càng ngày càng gần miệng hắn, không nhịn được muốn nhắc nhở Thái đồng chí một chút.

Lúc đến công ty, tôi và Thái Kỳ cùng chen chúc trong cái xe kia của Ninh tiểu tổng, lúc đẩy cửa kính bước vào vừa đúng nhìn thấy Tô tổng đang đứng bên cửa chờ thang máy, tôi và Ninh Mặc thức thời lui về phía sau một bước.

Thái Kỳ xanh mặt ném qua một cái liếc mắt.

“Kỳ Kỳ à, cháo có ngon không?” Bựa nhân như Tô tổng lại còn có dũng khí nói ra chuyện cháo này, tôi thấy gân xanh trên trán Thái Kỳ nhảy một cái.

Thái Kỳ nghiêng đầu đi không để ý tới bà ấy.

Tô tổng dùng ánh mắt hoang mang nhìn tôi, tôi vừa thấy Tô tổng, liền nhớ lại con ruồi ngao du kia, không nhịn được nôn khan một tiếng.

Tô tổng dùng một loại ánh mắt hiểu rõ đảo qua đảo lại giữa tôi với Thái Kỳ, đến khi tầm mắt lướt qua tôi, chạm đến Ninh tiểu tổng, rống lớn một tiếng: A?

“…” Ba người chúng tôi đều dùng ánh mắt hóa đá nhìn về phía bộ mặt dữ tợn của Tô tổng, không biết làm sao bà ấy lại vọt ra một tiếng như vậy.

“Ninh tiểu tổng, sao cậu cũng ở đây? Khụ, cậu tới sớm thật đấy!” Tôi thề, tôi thấy trong ánh mắt Tô tổng ngưng tụ lại thành một luồng sát khí sắc bén, bắn thẳng về phía Ninh tiểu tổng.

Tô tổng, bà cũng quá phi phàm, cái đầu 1m85 của Ninh Mặc đứng lù lù bên cạnh tôi, bà không cần xem nhẹ sự tồn tại của anh ta như vậy chứ!

Ninh Mặc trấn định cau mày, bình tĩnh cười một tiếng: “Cũng đâu còn sớm, hôm qua ngủ chung một giường với Thái trợ lý, 4 giờ rưỡi đã rời giường!”

Sắc mặt lập tức vừa hồng vừa trắng, giơ ngón tay, run rẩy chỉ về phía Thái Kỳ.

Rồi sau đó, tôi thấy Tô tổng dùng cái giọng rất khổ não chui qua rỉ tai với Thái Kỳ. “Kỳ Kỳ à, tôi cũng đâu có cách nào để Ninh tiểu tổng tự mình đưa tài liệu cho cậu chứ… Lần này mục tiêu quá khổng lồ!”

Thái Kỳ nổi giận, cất cao giọng nhắc nhở bà ấy: “Tô tổng, xin chú ý tình huống, đây là tập đoàn Thiên Duyệt!”

Tô tổng giống như kỳ tích ngừng nỉ non, lúng túng ho khan một tiếng, dùng ánh mắt vô cùng áy náy nhìn tôi, lại dùng một loại ánh mắt vô cùng thưởng thức nhìn về phía Ninh tiểu tổng.

Tôi và Ninh Mặc đều bị ánh mắt bỉ ổi mà cường đại của bà ấy làm cho kinh hoàng.

Đợi cho đến khi thang máy xuống, chúng tôi mới từ trong ánh mắt bao la toàn diện của bà ấy giãy giụa nhảy ra, tôi thấy Ninh Mặc vèo một cái, cầm túi tài liệu, lắc mình thoáng cái đã bắn vào trong thang máy.

Tôi là người thứ hai nhanh chóng biến vào, Thái Kỳ là người cuối cùng.

Hắn mới vừa bước vào, đã liều mạng nhấn nút đóng cửa, vừa nhấn, vừa chỉ vào quầy tiếp tân kêu to với Tô tổng: “Tô tổng, ở quầy tiếp tân có thư riêng của ngài!”

Tô tổng dùng một loại ánh mắt bí hiểm nhìn tôi một cái, lại nhìn Ninh Mặc, hắc hắc cười với Thái Kỳ một tiếng, nói: “Cậu nói có thư, thì là có thư!”

Lúc cửa thang máy sắp khép lại, tôi nghe thấy Tô tổng cách cửa lại hắc hắc cười hai tiếng, giọng cười kia có chút quỷ dị, khiến cho tôi với Ninh Mặc trong phút chốc cảm thấy không rét mà run.

Tôi nghĩ đến Thái Kỳ đối mặt với tình nhân cường đại như thế bao ngày, không khỏi sùng bái hắn từ tận đáy lòng.

Mặt của Thái Kỳ từ lúc một khắc gặp phải Tô tông kia liền ở trong trạng thái giữ nguyên không thay đổi, cho đến khi vào phòng họp, hắn mới lộ ra chút lơi lỏng.

Trong phòng họp, đã có không ít đồng nghiệp ngồi đó, dễ thấy nhất chính là Tiễn Đạc, gục xuống bàn, đang giả vờ ngủ, nghe thấy tiếng động ở cửa, lập tức ngồi dậy.

“Tiễn Đạc, đem tài liệu đổi mới cho tôi!” Ninh Mặc kéo kéo cà vạt, tiện tay đặt túi tài liệu lên vị trí hàng trên, mới vừa ngẩng đầu, đã thấy tôi đang xám xịt đi theo sau Thái Kỳ ngồi xuống hàng phía sau, ngón tay hắn giơ lên, gọi: “Diệp Hồng Kỳ, tới đây!”

“…” Tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Thái Kỳ.

Thái Kỳ khép mắt lại, làm động tác trấn định, đẩy tôi về phía trước: “Đi đi, chắc là Ninh ba ba của cô muốn trao đổi tình cảm với cô ấy mà!”

Phụt, tôi không nói gì xoay người, cứng người đi qua.

“Cô không muốn ngồi hàng sau, thì ngồi bên cạnh tôi đi, tôi nghĩ rồi, hạng mục hợp tác lần này, tôi cần một trợ lý của Thiên Duyệt.”

Lý do này thật đường đường chính chính.

Tôi vẻ mặt đau khổ, dựa vào hắn ngồi xuống, ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trên người hắn, đột nhiên thật tò mò, hỏi hắn: “Anh hút thuốc!”

Hắn đang sửa sang lại tài liệu trong tay, nghe tôi hỏi, hắn quay mặt lại, gật đầu với tôi một cái: “Hút một bao, đã tắm rửa rồi mà vẫn có mùi sao?”

Tôi bĩu môi.

Đây là kích thích cỡ nào chứ, có thể khiến cho đồng chí Ninh Mặc hút sạch một bao thuốc lá trong vòng một đêm, đồng chí Thái Kỳ à, anh rốt cuộc đã làm cái gì?!

“Ninh Mặc, Thái Kỳ làm gì, mà để anh hút sạch cả bao thuốc vậy?” Tôi cuối cùng cũng nhịn không nổi, thấp giọng hỏi hắn.

Tay của Ninh Mặc khựng lại bên mép túi tài liệu, hồi lâu sau, hắn xoa xoa khóe mắt, thở dài: “Ham mê cá nhân của Thái trợ lý rất nhiều, tôi thực sự thưởng thức không nổi.”

Tôi hắc hắc cười, quyết định an ủi hắn: “Không cần vội, Tô tổng thưởng thức là được rồi.”

Ninh Mặc đột nhiên ngẩng đầu, mắt sáng lên nhìn tôi, đột nhiên khóe miệng cong lên một nụ cười: “Cô nói, Thái trợ lý và Tô tổng…”

A, tiết lộ chuyện riêng của cấp trên là vô đạo đức!

Tôi dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, khinh bỉ nói: “Aiz, anh đoán mò cái gì đấy, bọn họ chính là quan hệ nam nữ thuần khiết.” Tôi sợ hắn không tin, đặc biệt nhấn mạnh: “Chính là cái loại vô cùng thuần khiết ấy!”

Ninh Mặc không phản bác tôi, rũ mắt xuống, giơ nắm tay lên khụ khụ, tôi lại nhìn thấy cánh môi hắn sau nắm tay len lén cong lên.

Đứa nhỏ này, vui sướng khi người gặp họa.

Tôi cảm thấy tôi rất cần thiết phải lấy lại mặt mũi cho Thái Kỳ cùng chiến tuyến.

“Ninh Mặc, anh đây là cười trên nỗi đau khổ của người khác, ăn no không biết nỗi khổ của kẻ đói, anh không nên nhìn Thái Kỳ như vậy!” Tôi tiếp tục rất nghiêm túc nói chuyện với hắn.

Ninh Mặc xoay người qua, nhìn tôi chăm chú, trong giọng nói mang theo ý cười: “Hồng Kỳ, cô nhìn anh ta thế nào?”

Tôi gãi gãi đầu, quyết định dùng vốn từ ngữ hoa mỹ gần như mù chữ của tôi khen ngợi Thái Kỳ: “Thái trợ lý là một người tích cực có chí tiếnthủ, tôi cảm thấy cái chuyện một tuần giả B một lần của anh ấy, khiến cho tôi rất cảm động!”

“…” Ninh Mặc xoa xoa huyệt thái dương, im lặng câm nín, vươn tay, ý bảo tôi tiếp tục.

Tôi dùng khóe mắt liếc sang bên cạnh, cái người tên Tiễn Đạc kia đang lặng lẽ dựng lỗ tai, yên lặng không tiếng động nhích dần về phía tôi với Ninh Mặc.

Quả nhiên bát quái thì không phân nam nữ.

Tôi đè giọng xuống thấp hơn: “Ninh Mặc, cuộc đời này chỉ có một khang nhiệt huyết thôi thì chẳng có ích lợi gì, chỉ có cô bé con mới có thể ngây thơ tin vào cái chuyện hoang đường rằng trên đời này sẽ có tình yêu.”

Sắc mặt Ninh Mặc biến đổi, lông mi rũ xuống, cau mày nghe tôi nói.

“Cũng chỉ có cô bé con, mới có thể theo đuổi nhưng thứ không thực tế kia!” Tôi nghĩ lại hành động điên cuồng theo đuổi Ninh Mặc hồi trước, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nhìn xem tôi đã làm những gì?

Khi Thái trợ lý mặc đồ trắng chói lòa ngồi trong Mạc Đạo giả B làm tiểu tư, tôi lại đang đang vã mồ hôi giúp cái vị hoàng tử chỉ có thể ngắm không thể động này làm mấy thứ ngu xuẩn, hơn nữa ngay cả một chút thù lao cũng không có!

Trang: « 12347 »
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết!
Đánh giá ( - )

vote

/ - phiếu
Chia sẻ: SMS Trang 2&&labels=tinh-yeu-cua-co-nang-co-chap-trang-2.1&annotation=Truyện Teen - Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp<b><font style="color:red;">Trang 2</font></b> "> Google Zing Facebook Twitter
Link:
BBcode:
Trang 2[/url]"/>
↑↑ Bài Viết Cùng Chuyên Mục
Truyện Tình CảmSock tình – chương 13
[ Hôm: 2015-06-17 - Xem: ]
Truyện Tình CảmSock tình – chương 12
[ Hôm: 2015-02-02 - Xem: ]
Truyện Tình CảmSock tình – chương 11
[ Hôm: 2015-02-02 - Xem: ]
Truyện Tình CảmSock tình – chương 10
[ Hôm: 2015-02-02 - Xem: ]
Truyện Tình CảmSock tình – chương 9
[ Hôm: 2015-02-02 - Xem: ]
[ » Xem thêm...]
Bài viết ngẫu nhiên
» Đọc Truyện hay - Ác Quỷ Bên Em
» 7 ngày chia tay
» Anh… Người đánh cắp bốn ngăn trái tim em
» Anh sẽ phải chép phạt vì….
» Anh đã thích em rồi! Thích em rồi! :D
Tags: , Truyện, Teen, -, Tình, Yêu, Của, , Nàng, Cố, Chấp, style="color:red;">Trang, 2,
Wap Whynotme, wap truyen teen vung tau, wap 72vip, wap truyen vung tau, wap hs thpt hoa binh, wap doc truyen vung tau, wap devil phu
▂█▄ Thống Kê Wapsite

- Xem:
- Url đang xem: http://whynotme.wap.sh/xem?id=tinh-yeu-cua-co-nang-co-chap-trang-2.1&p=2
- Tải trang mất: 0.0007 giây
- Lượt xem: đang xem 1, hôm nay 352 , tuần 363, tháng 1860, tổng 19704591580
- Xếp hạng: 2 (98.76%)
- Đánh giá: Bài viết xuất sắc!
Từ Khoá Tìm Kiếm Google:

Wap vung tau , Wap doc truyen vung tau, wap whynotme , wap truyen teen vung tau, wap vung tau vip, wap whynotme hay , wap hs thpt hoa binh , wap 72vip
Tìm Trong Trang:
DMCA.com Protection Status