![]() |
![]() ✴ Admin [ON] ![]() |
![]() | - Posted by: Quang Phú Pro - Bài viết: Tình yêu của những ngôi sao full - Ngày đăng:2014-07-17 100/100 cho 1 bình chọn |
Chương 30
Dưới phòng khách, ngoài Ngôn Lục Hàm, còn có Thái Tiến Long, Trần Quân, Trần Lam.
Diệp Tuyết có thể đoán được phần nào việc Ngôn Lục Hàm lợi dụng lúc Devil không có ở nhà mà đến gọi cô xuống nói chuyện.
Nhưng Ngôn Lục Hàm lại muốn nói chuyện với Diệp Tuyết trước mặt những người này, không lẽ cô ta muốn nhận được sự đồng tình từ họ.
Ngôn Lục Hàm lạnh lùng lên tiếng:
- Cô biết tôi muốn nói gì với cô rồi chứ?
Diệp Tuyết thản nhiên ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói:
- Chút ít thôi.
- Vậy được, tôi sẽ nói rõ với cô. Tôi muốn cô tránh xa Devil. – Ngôn Lục Hàm nói như ra lệnh.
Diệp Tuyết thật sự không thích thái độ của cô ta lúc này. Trước giờ, cô ghét nhất là bị người ta chèn ép hay ép buộc kiểu này.
- Tại sao? – Diệp Tuyết nhỏ giọng hỏi.
Ngôn Lục Hàm khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt sắc nhọn nhìn Diệp Tuyết:
- Vì cô không xứng. Cô căn bản không xứng với Devil. Cô chỉ là một đứa con gái bình thường từ gia cảnh đến vẻ ngoài. Trong khi đó, cô chỉ mới gặp Devil được một tháng, còn tôi…cô biết không, tôi đã quen anh ấy từ khi anh ấy 18 tuổi. Cô dựa vào một tháng ngắn ngủi mà cướp được anh ấy ư? Đừng có mơ. Cô nên xem lại thân phận của mình đi. Cô mà tiếp tục ở bên cạnh chỉ gây rắc rối cho anh ấy.
Nghe Ngôn Lục Hàm nói mà sắc mặt Diệp Tuyết không đổi. Cô quá hiểu rõ cái kiểu công kích này, muốn cô không đánh mà lui à? Không bao giờ có chuyện đó.
Phải. Cô chỉ gặp Devil một tháng, cô cũng không biết rốt cuộc Devil vì sao lại yêu cô nhưng cô rất tin tưởng vào tình yêu của cả hai.
Cô cũng biết bản thân cô không có cơ hội được gặp anh sớm hơn Ngôn Lục Hàm, không yêu anh sớm hơn. Tuy nhiên, cô không vì điều đó mà cảm thấy mình thua kém Ngôn Lục Hàm.
- Vậy sao? Tôi không quan tâm. – Diệp Tuyết mỉm cười một cách tự nhiên, ra vẻ không để ý.
Thái Tiến Long giờ mới nói:
- Diệp Tuyết, tôi nghĩ cô nên nghe theo lời Lục Hàm. Thời gian của cô và Devil rất ngắn. Cô chưa nghe qua câu thời gian là thước đo chính xác nhất tình cảm của con người sao? Giữa cô và Devil chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.
Diệp Tuyết đã hiểu tại sao lại để những người trong nhóm nghe được cuộc nói chuyện này. Họ dĩ nhiên sẽ bênh vực Ngôn Lục Hàm. Cô ta là thành viên của tổ chức, quen biết họ đã rất lâu rồi. Còn cô…chỉ mới gặp họ mới đây, làm sao so được với Ngôn Lục Hàm chứ.
Trần Lâm cũng cho là đúng:
- Phải đấy. Thật sự cô và Devil không hợp đâu, chúng tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.
Muốn tốt cho cô?
Không còn lý do nào dễ nghe hơn sao?
Diệp Tuyết biết rõ, căn bản họ không thích cô, cô chỉ là một cô gái bình thường, không thể cùng một thế giới với họ.
Trần Quân thì chỉ buông một câu coi như không có liên quan đến mình:
- Tôi không có ý kiến.
Có lẽ tình cảm giữa Trần Quân và Đinh Nhi đang tiến triển tốt nên hắn không muốn nói năng một cách khó chịu với bạn tốt của Đinh Nhi. Tuy nguyên nhân không được hay song vẫn đỡ hơn 3 người kia.
Không để cho Diệp Tuyết phản bác thêm, Ngôn Lục Hàm chêm thêm:
- Hơn nữa, Devil là người của tổ chức, là một người đặc biệt quan trọng của tổ chức. Nếu anh ấy yêu một người con gái bình thường, không có liên quan đến tổ chức, lại chẳng hiểu gì công việc của anh ấy thì không thể chấp nhận được. Cô sẽ gây vướng bận cho anh ấy. Tốt nhất, cô tự biết điều mà tránh xa anh ấy.
Nãy giờ Diệp Tuyết đã nhịn lắm rồi, cô không thể cứ để cho cô ta nói này nói nọ mãi được, nên chấm dứt cuộc nói chuyện này.
- Ai nói tôi không có liên quan đến tổ chức?
Bọn họ không hiểu Diệp Tuyết muốn nói gì, chỉ có thể chăm chú nhìn cô.
- Bố mẹ tôi là thành viên của tổ chức.
Nói xong, Diệp Tuyết nhún vai đi lên lầu, bỏ mặt mấy gương mặt ngơ ngác lại chuyển biến thành màu trắng, không tin nổi cô đang nói gì.
Ngôn Lục Hàm là người ngạc nhiên nhất. Tưởng rằng đưa ra nhiều lý do như vậy sẽ khiến Diệp Tuyết rời xa Devil, vậy mà…một trong các lý do của cô ta đã bị đánh gãy.
Lẽ ra Diệp Tuyết định nói thêm rằng cô đã là thành viên chính thức của tổ chức nhưng lại thôi, để cho bọn họ từ từ biết. Hôm trước gặp Lăng Mặc Sơn, ông đã đề nghị đưa cô vào tổ chức. Vì bố mẹ cũng từng làm trong tổ chức nên cô cũng không phản đối, quyết định gia nhập.
……….
Devil hiện tại vẫn chưa về, Diệp Tuyết vào phòng anh nghịch phá chơi. Bình thường chỉ khi nào anh yêu cầu thì người giúp việc mới vào dọn dẹp, còn những người khác thì không ai được phép bước chân vào. Nhưng Diệp Tuyết thì ngoại lệ. Anh không những cho phép cô vào mà còn đưa cho cô chìa khóa phòng. Diệp Tuyết đặc biệt vui vẻ vì sự ưu đãi này.
Cô loay hoay xem mọi thứ trong phòng Devil. Dường như tất cả đồ vật đều là màu tối, đã số là màu đen. Đúng là rất hợp với tính cách khác người của anh.
Diệp Tuyết mở mấy cái hộc tủ xem thử có gì hay không thì bất chợt một khung ảnh màu sắc rất sáng, khác hẳn mọi thứ khác trong phòng. Khung ảnh được cất cẩn thận trong hộc tủ, để riêng với các vật khác.
Điều làm Diệp Tuyết ngạc nhiên chính là hình ảnh trong khung ảnh.
Một cậu bé mặt mày cau có, lạnh lùng, thờ ơ, ánh mắt lãnh đạm. Ngược lại với cậu bé, bên cạnh là một cô bé, đôi mắt đen to tròn, hồn nhiên cười vui vẻ, ôm lấy cánh tay cậu bé. Đằng sau hai người là một sắc tím lung linh của cánh đồng hoa oải hương.
♥♥♥
- Anh Thiên, chúng ta chụp một tấm ảnh đi. Em mới mượn được máy ảnh của mẹ.
Cô bé lắc lắc cánh tay cậu bé năn nỉ. Vẻ mặt cậu bé vẫn không thay đổi, giọng nói lạnh tanh:
- Không thích.
Cô bé không bỏ cuộc, tiếp tục bám lấy cậu bé luyên thuyên:
- Đi mà, một tấm thôi. Hoa oải hương ở đây đẹp thế này chúng ta không chụp thì phí lắm…Anh Thiên, anh chụp chung với em đi…làm kỉ niệm mà…
Nghe đến từ kỉ niệm, cậu bé có chút động lòng. Ngay lập tức, cô bé nắm lấy cơ hội, ôm khư khư tay của cậu bé, giơ máy ảnh lên, hướng vào hai người mà chụp. Cô bé thích thú ngắm hình trong máy ảnh. Cậu bé đút tay vào túi quần, len lén nhìn một tí rồi lạnh lùng nói:
- Rửa cho anh một tấm.
Hồi ức kết thúc.
Diệp Tuyết vẫn nhìn khung ảnh không rời mắt.
Tại sao anh lại có tấm ảnh này? Cô nhớ nắm đó mình chỉ rửa thành hai tấm, một cho cô, một cho người đó.
Mà khung ảnh này lại được anh cất giấu kĩ như thế, chẳng lẽ là rất quan trọng sao?
Nhìn kĩ lại, người đó có nét rất giống anh…không phải có nét…mà là khá giống…Sao lúc trước cô không nhận thấy điều này?
Anh…là người đó ư???
Nếu anh là người đó, vậy…những điều Ngôn Lục Hàm nói là vô nghĩa. Cô và anh đã quen nhau từ khi anh 14 tuổi. Khoảng cách về thời gian sẽ không còn. Và năm đó, cô cũng có tình cảm với anh. Có khi nào là do tình cảm với anh lúc ấy nên giờ chỉ mới gặp anh chưa đầy một tháng mà cô đã yêu anh? Nhưng…nếu là anh thật…anh….có nhận ra cô không?
- Em biết rồi à?
Một tiếng nói từ ngoài cửa phòng vang lên, khung hình trong tay Diệp Tuyết bất giác rơi khỏi tay cô. Do bất ngờ quá nên cô phản ứng hơi mạnh.
Khung ảnh đang rơi giữa không trung thì được một bàn tay cầm lấy.
Không cần nghĩ, cô cũng biết là Devil.
Chương 31
Devil nhẹ nhàng đặt khung ảnh lên trên mặt bàn, môi nở một nụ cười rất đẹp, vuốt vuốc mấy sợi tóc ở trước mặt Diệp Tuyết:
- Sao thế? Ngạc nhiên lắm à?
Diệp Tuyết giữ lấy bàn tay Devil, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, đôi mắt vẫn mở to:
- Anh…là anh Thiên?
Rõ ràng đây là câu hỏi không cần phải trả lời vì mọi việc đã rõ như ban ngày rồi.
Devil đáp lại bằng một tiếng “ừ”. Diệp Tuyết thấy đầu óc cứ ong ong, không hiểu lắm mọi chuyện, nó cứ giống như một giấc mơ. Thì ra anh chính là anh Thiên ngày nào của cô...
Im lặng trong mấy phút đồng hồ, Diệp Tuyết mở miệng hỏi:
- Anh đã nhận ra em từ lâu?
- Ừ - Vẫn lại là “ừ”
- Lúc em hiểu lầm anh ở khách sạn?
Devil lắc đầu, từ từ mở miệng:
- Lúc em 18.
Diệp Tuyết trợn mắt há mồm nhìn Devil, không tin nổi tai mình đang nghe thấy cái gì, cô lắp bắp nói:
- Ý…ý anh…là…anh nhận ra em…lúc em…18 tuổi?
Devil gật đầu khẳng định, còn Diệp Tuyết thì lắc đầu phản bác:
- Không thể nào…không thể…lúc em 18 tuổi, …em chưa hề gặp qua anh…cũng chưa hề thấy qua anh trên báo chí…
- Có, em đã thấy anh.
- Làm gì…
Diệp Tuyết đang định nói là “Làm gì có chuyện đó” thì Devil đã ngắt lời cô:
- Khi anh bị thương ở gần trường em.
Bị thương.
Bị thương.
Là…người rất khó chịu đó sao?
Diệp Tuyết cố nhớ lại. Thật sự là lúc đó cô cũng chỉ nhìn gương mặt của người đó sơ sơ, chỉ biết hắn hình như cũng đẹp trai chứ cô không ghi nhớ khuôn mặt đó.
- Anh …là người bị thương mà hay khó chịu đó ư? – Diệp Tuyết nhìn Devil hoài nghi.
- Khó chịu? – Devil dở khóc dở cười nói – Anh rất khó chịu sao?
Hơ…Hình như cô có lỡ lời thì phải…Lời thật mất lòng mà.
- Ơ….em…em không có ý gì đâu…em đùa thôi mà.... chỉ thuận miệng nói thôi mà.
Devil nhếch môi, nhún nhún vai ra vẻ “tin nổi chết liền”.
- Anh trả lời em đi. – Diệp Tuyết thẹn quá hóa giận, nói lớn tiếng.
- Ừ, là anh.
- Sao anh lại nhận ra em từ lúc đó?
- Không biết.
Câu này là nửa thật nửa giả. Đôi khi anh nghĩ nhận ra cô là do đôi mắt to tròn, thuần khiết của cô. Nhưng đôi khi anh lại thấy mình nhận ra cô là do tình cảm mách bảo, do cảm giác từ chính trái tim anh.
Diệp Tuyết cau mày nhăn nhó không hỏi nữa, có hỏi anh cũng không trả lời. Phí nước bọt.
Tuy nhiên, Diệp Tuyết không hỏi không có nghĩa là Devil không hỏi.
- Tại sao em lại không nhận ra anh? – Anh hỏi như kiểu đang bức cung cô.
- Sao? – Diệp Tuyết ngơ ngẩn không kịp nuốt trôi câu hỏi của anh.
- Khi em 18 tuổi gặp anh, em không nhận ra anh. Nhưng đến lúc gặp lại anh ở khách sạn, em cũng không nhớ anh là người đã bị thương đó, hơn nữa, sau vụ bị thương, anh đã chính thức trở thành ca sĩ, em cũng không có ấn tượng gì sao? – Đây là lần đầu tiên anh có kiên nhẫn nói nhiều với một người như vậy.
- Em…em có chút ấn tượng thôi. Còn lần đầu gặp lại anh lúc 18 tuổi, nhìn anh rất khác, làm sao anh nhớ được anh chính là anh Thiên. Nhiều khi trí nhớ của em không tốt lắm mà…- Diệp Tuyết bối rối giải thích, cô không muốn anh hiểu lầm cô, tưởng cô đã quên anh.
Nhìn thấy Diệp Tuyết giống như một người có tội mà hối lỗi, Devil không muốn làm khó dễ cô nữa, trực tiếp kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.
- Ngốc quá! Anh không trách em, không cần phải lo lắng như vậy.
Diệp Tuyết hạnh phúc gắt gao ôm chặt anh. Ông trời thật có mắt, không ngờ anh lại chính là người mà cô thích từ khi cô còn nhỏ. Mọi chuyện thật kì lạ. Xa cách đã một thời gian dài mà cô vẫn có thể gặp lại anh, có thể yêu anh một cách tự nhiên.
Nhưng…chẳng phải anh đã nhận ra cô từ khi cô 18 tuổi, tại sao anh chưa một lần đến gặp cô? Nếu như cô không tình cờ gặp anh, hiểu lầm anh trong khách sạn thì liệu hai người có được như thế này không?
Diệp Tuyết thả lỏng vòng ôm, ngẩng đầu hỏi anh:
- Anh nhận ra em từ lâu rồi, sao lại không đến tìm em?
- Bởi vì từ sau khi gặp em, tổ chức có một nhiệm vụ quan trọng cần phải thực hiện, anh không muốn kéo em vào việc của tổ chức nên đã không tìm gặp em. Anh định đợi đến khi nào hoàn thành thì sẽ tìm em nhưng anh cũng không nghĩ đến nhiệm vụ này lại khó khăn đến như vậy, gần 3 năm mà vẫn chưa hoàn thành. – Anh chân thành giải thích.
- Là tiêu diệt bang Hắc Long sao?
- Ừ
- Hừ,…nếu như em không tình cờ gặp anh thì anh định đợi đến khi nào mới tìm em? – Diệp Tuyết giả vờ giận dỗi, giọng điệu trách móc anh.
- Chắc là thêm mấy năm nữa không chừng. – Devil cố ý trêu chọc Diệp Tuyết.
Cô hừ lạnh, đẩy anh ra, trèo lên giường nằm, không thèm quan tâm đến anh.
Biết là mình đã chọc vào tổ kiến lửa, anh đành phải hạ mình, thành thật nói:
- Anh định sẽ đợi đến sinh nhật lần 21 của em, đến tặng quà và nói hết mọi chuyện.
Diệp Tuyết cười vui vẻ, mặt mày hớn hở:
- Thật sao?
Devil cũng đặt người lên giường, ôm lấy cô vào lòng, khẽ gật đầu.
- Anh…định tặng quà gì cho em?
- Đợi ba tháng nữa đi.
- Biết rồi. À, em vẫn luôn có một nghi vấn từ lâu mà quên không hỏi anh… - Thấy anh im lặng như đang lắng nghe, Diệp Tuyết tiếp tục nói – Người đàn ông cùng anh thân mật ở khách sạn là ai vậy?
Devil lại nghĩ cô chất vấn chuyện gì quan trọng, thì ra là chuyện này. Bản tính đùa dai lại nổi lên. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô là anh lại muốn đùa cô, khác hẳn với cá tính của anh. Anh bị cô làm cho điên mất rồi.
- Đến bây giờ em còn nghi ngờ anh là gay sao?
- Anh…!!!
Diệp Tuyết lè lưỡi rất đáng yêu nhìn anh. Anh nhịn không được đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng rất lâu. Đến khi hai người dừng lại thì cô đã thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng. Đã nhiều lần thân mật như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
- Là em trai anh, Thiên Tuấn.
- Anh còn có anh trai nữa?
- Ừ, còn một em gái nữa.
Gia đình anh nhiều thành viên như vậy sao?
Cô đúng là chưa biết nhiều về gia đình anh. Lúc nhỏ cũng chỉ cố gắng tiếp cận anh, vui đùa cùng anh, chứ cô không biết rõ những người trong nhà anh, trừ cô Huyên.
Mà nhắc đến chuyện hồi nhỏ mới nhớ, nghĩ lại từ đầu đến cuối, từ lúc gặp nhau đến giờ, Devil vẫn chưa bao giờ thừa nhận anh là anh Thiên thì phải. Sao anh không chịu nói sớm với cô chứ?
Diệp Tuyết nói ra thắc mắc này, anh chỉ nhíu mày, nhẹ nhàng trả lời:
- Anh đang chờ em nhận ra anh, vậy mà em phải nhờ đến khung ảnh mới nhận ra anh. Thật thất vọng.
Nói là thất vọng nhưng giọng điệu của anh không hề có chút chán nản, lại còn có vẻ hứng thú nữa. Diệp Tuyết có ngu cũng biết được. Cô im lặng, không nói gì nữa, nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.
Nhìn cô đang ngủ rất ngon, khuôn mặt hồng hào, Devil hôn nhẹ lên trán cô rồi ôm chặt cô, cùng cô đi vào giấc ngủ.
Chương 32
Đã là ngày thứ bảy từ khi Devil cùng thành viên trong tổ chức tham gia vào một kế hoạch nhằm tiêu diệt toàn bộ bang Hắc Long mà vẫn chưa trở về. Anh cùng mọi người phải tập trung ở trụ sở của tổ chức nên không thể về nhà được. Kế hoạch này rất nguy hiểm, vì vậy, Diệp Tuyết là người mới nên không cần tham gia, cô đành phải ở nhà chờ anh về.
Mấy ngày này cuộc sống của Diệp Tuyết diễn ra rất bình yên. Đi học về rồi lâu lâu ghé thăm bố mẹ nuôi, đặc biệt cô thường xuyên đến ký túc xá thăm Hạ Vũ rồi cùng Đinh Nhi đưa Hạ Vũ đi chơi nhiều nơi để làm cho tâm trạng của Hạ Vũ tốt hơn.
Trong ba người, chỉ có Đinh Nhi là ham mua sắm, Hạ Vũ thì chẳng bao giờ hứng thú với chuyện này, còn Diệp Tuyết thì trước giờ không thích mua sắm nhiều và vì thế nên Hạ Vũ và Diệp Tuyết phải chán nản tháp tùng Đinh Nhi đi hết cửa hàng này nọ, túi đồ càng ngày càng nhiều.
Mua sắm xong, Hạ Vũ muốn đưa hai người bạn của mình đến cô nhi viên mà trước khi được bố mẹ nhận nuôi và sau khi họ chết Hạ Vũ đã sống. Diệp Tuyết và Đinh Nhi háo hức đồng ý, cũng lâu rồi họ đã không đến thăm các sơ trong cô nhi viện Thiên Giao.
Đây cũng là một trong rất nhiều lần ba người cùng đến cô nhi viện này với nhau. Các cô đều rất thân với các sơ và các em nhỏ bất hạnh nơi này.
Sơ Nhậm rất vui mừng chào đón họ, bà là người quản lý toàn bộ cô nhi viện này. Cô nhi viện này do một nữ thương nhân giàu có đồng ý tài trợ rất nhiều chi phí, giúp cô nhi viện trụ vững đến ngày hôm nay.
Sơ Nhậm vui vẻ mỉm cười, xoa đầu Hạ Vũ như một đứa trẻ:
- Con bận chuyện học hành thì không cần đến đây thường xuyên đâu Vũ Vũ à.
Hạ Vũ cũng cười rất tươi, khác hẳn với nét mặt buồn chán lại lạnh lùng mấy ngày trước:
- Con rảnh mà, mẹ Nhậm yên tâm.
- Mẹ Nhậm, sao chỉ quan tâm đến Vũ Vũ mà bỏ mặc bọn con thế? – Diệp Tuyết ra vẻ hờn giận nói
- Phải đó, người thiên vị quá à – Đinh Nhi cũng bắt chước Diệp Tuyết.
- Được rồi, được rồi…Mẹ làm sao quên hai con chứ…- Ánh mắt sơ Nhậm hiền hậu nhìn hai cô gái dễ thương kia.
Diệp Tuyết và Đinh Nhi đồng loạt chạy tới nắm lấy tay sơ Nhậm cười hì hì.
- Sơ Nhậm được bọn trẻ yêu quý thật.
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên. Đó là một người phụ nữ trung niên, chắc cũng hơn 40, quần áo nhìn rất sang trọng, khuôn mặt lộ ra nét cười nhẹ. Nhưng đột nhiên nét cười đó lại biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc kì lạ.
- Bà Lưu, bà lại đến à? – Sơ Nhậm cúi đầu chào người phụ nữ họ Lưu đó rồi quay sang nói với các cô gái – Đây là bà Lưu Giao Giao, người tài trợ cho cô nhi viện hai năm nay.
- Chào cô ạ. – Ba cô gái lễ phép cúi đầu chào.
Thấy khuôn mặt bà Lưu trở nên trắng bệch, sơ Nhậm lo lắng tới gần bà Lưu, quan tâm hỏi:
- Bà không sao chứ?
Đôi mắt bà Lưu vẫn hướng về phía ba cô gái, mà cụ thể là Diệp Tuyết. Điều này khiến Diệp Tuyết không tự chủ nhìn lại mình rồi lại nhìn bà ấy, mắt không chớp hỏi:
- Cô à, cháu…có vấn đề gì sao?
Nếu không có vấn đề gì thì tại sao lại nhìn cô như vậy chứ?
Bà Lưu cố gắng kìm chế, khóe môi mấp máy:
- Cháu…cháu…là…
- Dạ? – Diệp Tuyết nghi hoặc hỏi lại, trong lòng không khỏi thắc mắc.
- Bố mẹ cháu tên gì?
Tại sao lại hỏi giống như Lăng Mặc Sơn vậy? Không lẽ là… quen với bố mẹ Diệp Tuyết sao?
- Cô biết bố mẹ cháu?
- Mẹ cháu là Lưu Thiên Thiên đúng không?
- Dạ, phải ạ.
Bà Lưu nhất thời xúc động, đưa tay ôm ngực, nhìn thì có vẻ rất khó chịu nhưng thật ra là đang vui mừng vô cùng.
- Cô à…cô không sao chứ ạ?
Diệp Tuyết lo lắng, giữ cánh tay bà Lưu. Bà Lưu nắm chặt bàn tay Diệp Tuyết, giọng nói không giấu nổi kích động:
- Cháu…tên Hạ Yên Tuyết?
Đúng là bà ấy có quen biết bố mẹ cô, ngay cả tên thật của cô cũng biết. Vậy…bà ấy là ai? Lưu Giao Giao…Mẹ cô là Lưu Thiên Thiên…Phải chăng bà ấy là…
Diệp Tuyết mơ hồ đoán:
- Cô là…em của mẹ cháu?
Trước đây mẹ của cô từng nói có một người em gái, bà ấy cũng từng đến nhà cô nhưng lúc đó cô còn rất nhỏ nên không có ấn tượng gì.
Bà Lưu khẽ gật đầu, nước mắt đã chảy ra từ lúc nào. Hốc mắt Diệp Tuyết cũng đã đỏ lên, từng giọt nước mắt trào ra, cô đứng lặng một lúc rồi ôm lấy người dì xa cách đã lâu của mình:
- Dì…dì ơi…hic….
- Cháu gái của dì…Dì tìm con đã lâu lắm rồi…cuối cùng cũng tìm được con….Yên Yên à…
Hai người trải qua giây phút cảm động lòng người rồi mới hỏi thăm tình hình của nhau.
Bà Lưu là một nữ thương nhân giàu có, đã tự thành lập cho mình một công ty riêng có quy mô khá lớn.
Từ dì của mình, Diệp Tuyết đã biết được một tin cực kì sốc. Bố mẹ của cô đã chết, đã chết từ rất lâu.
Ngày đó mẹ của cô vì một căn bệnh không chữa được mà phải bỏ nhà đi, không muốn làm khổ bố cô và đã đến ở với dì cô là bà Lưu, bà Lưu cũng không được biết căn bệnh đó là gì.
Lúc đó bố cô đã đi tìm, đến khi tìm được mẹ cô thì bệnh tình của bà đã rất nặng và không qua nổi. An táng cho bà xong thì ông cũng suy sụp tinh thần, chưa kịp trở về tìm cô thì không cẩn thận bị tai nạn giao thông.
Bao năm qua, bà Lưu đã cố gắng tìm tung tích của Diệp Tuyết nhưng vẫn vô ích, và không ngờ lần này lại gặp được cô dễ dàng như thế.
Diệp Tuyết cũng từng nghĩ bố mẹ mình có khả năng đã chết, mà đó lại chính là sự thật. Cô khóc, khóc một hồi rồi cũng bình tĩnh lại giống như khi biết tin chị gái mất. Diệp Tuyết là người rất lạc quan, trong suy nghĩ của cô, dù gặp bất cứ chuyện gì đau khổ thì cũng không bao giờ gục ngã, phải kiên cường đứng vững. Đằng nào người chết cũng đã chết, người sống thì vẫn phải sống, chỉ có điều hy vọng mấy năm nay đối với cô mà nói đã tiêu tan.
Dì Lưu hỏi thăm tình hình của cô, học hành ra sao, rồi hiện tại cô đang sống ở đâu…cô đành phải nói dối rằng mình đang ở ký túc xá cùng Hạ Vũ.
Cô định cùng dì Lưu đến thăm mộ bố mẹ nhưng dì Lưu có việc đột xuất nên hẹn cô lần khác đi. Cô và hai người bạn chia tay dì Lưu và sơ Nhậm ra về.
Trên đường về Diệp Tuyết vẫn không hết buồn chán nhưng sự nhanh nhạy vẫn làm cô cứ cảm thấy như bọn họ đang bị theo dõi, có những ánh mắt đang nhìn họ nhưng mỗi lần nhìn về phía sau thì lại không thấy gì. Chẳng lẽ cô bị ảo giác ư? Ảo giác mà cả người đi bên cạnh cũng bị à? Ngay cả Hạ Vũ cũng ra hiệu cho Diệp Tuyết là có người theo sau, chỉ có Đinh Nhi là vui vẻ, không chút đề phòng.
Diệp Tuyết linh cảm bọn người đang theo dõi này là nhằm vào cô, mà bọn chúng có thể là ai chứ? Người hâm mộ Devil thì không thể nào khiến cô và cả Hạ Vũ có cảm giác đáng sợ như vậy. Liệu có phải là người của bang Hắc Long?
Diệp Tuyết tỏ ra bình thường nói với Hạ Vũ và Đinh Nhi:
- Hai cậu đi về ký túc xá của Hạ Vũ trước đi.
- Tại sao? – Đinh Nhin ngây ngô thắc mắc.
- Có người theo dõi. – Cô không thể không nói cho Đinh Nhi biết được.
- Hả?
- Đinh Nhi, câu nhỏ miệng thôi – Diệp Tuyết nhăn mày kéo kéo Đinh Nhi, ngăn chặn tiếng hoảng hốt từ miệng cô bạn.
- Nhưng còn cậu thì sao? – Hạ Vũ nhận ra điểm kì lạ trong lời nói của Diệp Tuyết. Tại sao lại bắt hai người họ đi trước, còn cô thìsao?
- Bọn chúng hình như là nhằm vào tớ, hai cậu đi đi. – Diệp Tuyết khẩn trương nói, cô nghe thấy bước chân của bọn người xấu ở đằng sau, càng ngày càng gần, nguy hiểm cận kề.
- Không được – cả Hạ Vũ và Đinh Nhi cùng đồng thanh phản đối.
- Có đi thì cùng đi – Đinh Nhi cứng rắn nói.
- Nhưng… - Diệp Tuyết cố gắng di chuyển bước chân nhanh hơn, do dự không biết làm sao. Cô sợ nếu lúc này mình mà chạy thì bọn chúng chắc chắn sẽ đuổi theo, còn cứ cái đà này thì không sớm thì muộn cũng bị tóm cổ.
- Chúng ta chia nhau ra chạy đi. Mục tiêu của chúng nếu là cậu thì để Đinh Nhi chạy một mình một hướng, còn tớ và cậu sẽ cùng chạy, có gì tớ sẽ ứng phó. – Hạ Vũ nói chắc chắn. Tuy Hạ Vũ không biết liệu với mấy năm học karate của mình có thể an toàn thoát khỏi bọn chúng hay không nhưng cô nhất định sẽ cố gắng bảo vệ bạn của mình.
- Nhưng… - Lần này là cả Diệp Tuyết và Đinh Nhi cùng do dự.
- Nhanh đi. Tớ đếm đến 3, Đinh Nhi chạy về phía bên trái, tớ và Tiểu Tuyết chạy về bên này, gặp lại ở biệt thự của Super Boys. – Hạ Vũ nắm chặt tay Diệp Tuyết, thở một hơi dài lấy sức.
- Được. – Diệp Tuyết quyết định đồng ý, cô biết Hạ Vũ nếu đã muốn làm gì thì không thể ngăn cản được. Cô dặn dò Đinh Nhi – Đinh Nhi, nếu như bọn tớ vẫn không an toàn trở về biệt thự, cậu hãy gọi điện tìm Devil. Được chứ?
- Ok – Đinh Nhi bình tĩnh trả lời, chuẩn bị xuất phát chạy.
- 1…2…3..chạy!
Tiếng hô của Hạ Vũ vừa dứt, ba người tách nhau ra chạy thừa sống thiếu chết. Và dĩ nhiên bọn người xấu kia vội vàng đuổi theo Diệp Tuyết và Hạ Vũ, mục tiêu của chúng đúng là Diệp Tuyết.
May mà thành tích chạy của Diệp Tuyết cũng không tồi, cộng thêm thể lực tốt, cô nhanh chóng cắt được đuôi của bọn chúng. Còn Hạ Vũ là cao thủ karate mấy năm liền, làm sao lại chạy không nổi được.
Chạy muốn hết hơi, hai người cũng không nhìn thấy được bọn người kia trong phạm vi gần đó liền ngừng lại thở hổn hển.
Cứ cái đà chạy này cũng không tốt lắm vì hai người vẫn đang ở trong hẻm nhỏ, vắng vẻ không một bóng người. Hoàn cảnh lúc này khiến Diệp Tuyết liên tưởng đến đêm bị tên sát nhân bắt, cũng rất giống như bây giờ, chỉ có điều không phải buổi tối mà là ban ngày.
Diệp Tuyết bèn lấy điện thoại từ trong túi quần ra, đang ấn dãy số quen thuộc của Devil thì một giọng nói vang lên làm cô đứng hình ngay tại chỗ, mắt mở to nhìn mấy khẩu súng đang chĩa vào cô và Hạ Vũ:
- Chạy nhanh nhỉ, Diệp tiểu thư?
Trước mặt là mấy tên mặc toàn đồ đen, gương mặt đằng đằng sát khí, giống như cô đang nợ bọn chúng rất rất nhiều tiền. Cứ tưởng rằng đã chạy thoát, không nghĩ tới bọn chúng lại nhiều người đến như vậy, chặn hết lối thoát.
Phen này thì một cao thủ karate như Hạ Vũ đành phải giơ tay chịu trói thôi, có thể đấu lại mấy khẩu súng lợi hại này được sao?
Bọn người áo đen đi tới, lấy điện thoại trong tay Diệp Tuyết vứt qua một bên đường làm vỡ tan tành.
Này này…là của Devil mua cho cô đấy! Sao lại ác thế?
Bọn chúng chụp thuốc mê cho hai người khỏi lằng nhằng gây chuyện rồi đưa lên xe. Dù gì Hạ Vũ cũng có mặt ở nơi này, với bọn chúng mà nói bắt thêm một người nữa cũng không thành vấn đề.
Chiếc xe lăn bánh rời đi để lại một làn khói đen.
Chương 33
Nhức đầu, chóng mặt.
Đó là cảm giác của Diệp Tuyết lúc này.
Khi vừa mới mở mắt, cô cảm thấy đầu hơi đau, mắt cứ muốn nhắm lại, khó khăn lắm mới mở ra được. Không những thế, cô còn có cảm giác bản thân đã ngủ một thời gian rất dài rồi.
Nhưng, điều quan trọng là cô đang ở đâu? Tại sao nơi này lại xa lạ đến thế? Hình như là một căn phòng bỏ hoang, xung quanh rất lộn xộn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Tuyết lục lại những sự việc trong đầu mình và nhận ra mình đã bị bắt cóc và đưa đến cái nơi quỷ quái này. Song điều mà cô thắc mắc là tại sao bọn chúng lại bắt cóc cô? Chẳng lẽ là người của bang Hắc Long, những kẻ đối đầu với IMA và cũng là kẻ thù *** hại gia đình cô trước đây? Vậy…mục đích chúng bắt cóc cô đến đây để làm? Là để uy hiếp người của IMA ư? Và hơn nữa là Devil?
Nếu cô đoán không nhầm thì có lẽ mọi chuyện là như thế. Cô không ngờ bản thân mình lại có giá trị đến thế, lại còn làm liên luỵ đến Hạ Vũ nữa. Phải rồi, từ lúc tỉnh dậy cô không hề nhìn thấy bóng dáng Hạ Vũ. Có thể bọn chúng đã nhốt cô ấy ở một nơi khác.
Vừa đúng lúc Diệp Tuyết đang đi về phía cửa lớn xem thử như thế nào thì “Cạch” một tiếng, có mấy người bước vào, ai nấy đều mặc đồ đen cực kì hoành tráng, không khác gì phim ảnh.
Diệp Tuyết bất giác lùi về phía sau mấy bước, tránh xa mấy người kia.
Một tên, có vẻ là người cầm đầu ra dáng đi lên phía trước, nhìn Diệp Tuyết từ trên xuống dưới, từ đầu tới chân như nhìn một sinh vật lạ của thế giới. Diệp Tuyết rất không thích cái kiểu nhìn thiếu lương thiện đó của hắn ta nên mạnh bạo nói mà quên mất bản thân mình là con tin, sinh mạng nằm trong tay hắn:
- Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy con gái bao giờ sao?
Tên cầm đầu hơi sửng sốt một tí rồi lại điềm tĩnh, khoé môi cười giảo hoạt, vuốt vuốt cằm đánh giá:
- Cũng được đấy, không tệ, rất có khí chất.
Diệp Tuyết nghe hắn nói mà cứ như vịt nghe sấm, nói gì mà chả hiểu gì cả. Cái gì mà khí chất chứ?
- Đại ca, chúng ta làm gì với cô ta đây? – Một tên đàn em lên tiếng hỏi.
- Còn làm gì nữa? – Tên cầm đầu gõ đầu tên vừa hỏi một cái – Đương nhiên là bắt cô ta đi đe doạ Devil rồi. Trước giờ lần nào tao cũng thua hắn, lần này nhất định phải thắng.
- Các người là người của bang Hắc Long? – Diệp Tuyết biết mình đoán không sai nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
Tên cầm đầu vỗ vỗ tay tán thưởng hết sức “chân thành”:
- Thông minh! Không hổ danh là bạn gái thực sự của Devil. Miên Miên ta bắt không sai người.
- Hả? Anh nói cái gì? Cái gì mà Miên Miên? – Diệp Tuyết ngạc nhiên hỏi lại.
Một tên đàn em khác rất không hài lòng trước thá