ღ•.Devil Phú.•ღ ✴ Admin [ON] |
- Posted by: Quang Phú Pro - Bài viết: Đọc truyện Vợ Ngốc Ah! EM trốn được tôi sao! - Ngày đăng:2014-07-17 100/100 cho 1 bình chọn |
Nhưng sao hắn lại ngồi đó?… Thôi chết rồi… Chủ tịch
Nghĩ đến chủ tịch của mình , bị giết người cướp ngôi .
Khiến cô không thể chấp nhận nổi .
Cô đèn đạp mạnh cửa bước vào rồi quát lớn . Để anh đang tập trung làm việc , cũng phải giật mình .
- Tên kia ! Ngươi đã làm gì chủ tịch của ta rồi?
- Quyết Minh ! Em chưa về sao?
- Về cái gì mà về ? Nói mau chủ tịch của tôi anh đã vứt ở xó xỉnh nào rồi ?
- *mỉm cười*Em lại đây với anh nào !
- Tôi không đùa đâu , nếu anh không khai ra thì đừng trách tôi độc ác
- Em muốn làm gì tôi ?
- Muốn làm gì à?
XEM TA ĐÂY
“vèo” *bốp* “chát” *rầm*
Cùng với những âm thanh sống động là 1 loạt , từ giấy bút , phình chén , ngay cả lọ hoa cũng quyết làm mục tiêu bắn phá anh luôn .
Cô cứ nén , anh cứ tránh . Nhiều lúc theo phản xạ tự nhiên đã mấy lần anh muốn phản công lại .
Nhưng anh phải cố gắng kiềm chế vì người trước mặt anh là cô .
Nhưng con người mức kiềm chế có hạn , anh sợ sẽ làm tổn thương cô mất .
- Em dừng lại đi ! Đừng ném nữa
- Đừng có mơ ! Khi nào anh chưa trúng , thì tôi vẫn chưa dừng lại .
- Tôi bảo em thôi ngay cho tôi !
- lại còn dám ra lệnh cho ta nữa à ! Cho mi chết
vèo… Bịch… Bốp… Áááaá… Oa huhuhu
- Trời ơi! QUYẾT MINH em có sao không ? Chảy máu mất rồi .
Có đau lắm không?
Anh xin lỗi
- Anh tránh ra ! Ai cho anh dám sút nó vào đầu tôi ! Huhuhu đau qúa … Huhuhu chảy máu rồi này huhuhu
Nhìn cô chảy máu anh xót vô cùng , anh cũng muốn thế đâu . Anh đã bảo cô dừng lại đi , vậy mà cô còn giám lấy chén ném anh . Do đột ngột lên anh không kịp tránh , mà theo phản xạ của người học võ , có nguy hiểm tất có phản ứng tự vệ .
Thế là anh vô tư nhấc chân lên , đá cái chén quay chở lại phía cô , ai ngờ đâu cái chén nó lại chọn trán cô để đậu chứ .
Nghe cô hét toáng lên , anh mới giật mình nhìn lại , thì máu từ chán cô đã nhỏ giọt mất rồi .
Anh hối hận lắm , hối hận vô cùng . Nếu biết trước cô sẽ bị thương thế này . Anh thà đứng im nhắm mắt để cô ném trúng còn hơn .
- Huhuhu … Đau qúa… Anh tránh ra đi … Không cần anh quan tâm … Hức hức hức … Ba mẹ ơi ! Chồng con đáng con chảy máu rồi… Oa oa oa
- Thôi nín đi… Ngoan … Đừng khóc nữa… Lại đây để anh băng vết thương lại cho em nhé !
- Không ! Kệ tôi ! Để tôi chảy máu đến chết luôn đi… Oa oa oa
- IM NGAY!
- Anh… Anh … Anh giám mắng tôi … Anh…ANH … Aaaaaa
- Không giãy nữa , trật tự để tôi băng xem nào ! Máu chảy nhiều lắm rồi!
- Không ! Thả tôi xuống ! Không khiến anh . Chỗ này toàn mảnh sành thôi , anh bế tôi lại , lỡ tôi lại bị chảy máu thì sao?
- Nếu em còn giãy nữa , tôi sẽ vứt em vào đống mảnh sành đó đấy ! Trật tự xem nào!
Vì ai mà phòng làm việc của tôi xảy ra như thế này hả .
Anh bế cô lại ghế sôpha , sau đó lấy bông băng , thuốc sát trùng , thuốc cầm máu , rửa sạch vết thương rồi băng lại cho cô 1 cách dịu dàng , tỉ mỉ , cẩn thận nhất .
- Đau … Hức hức …
Mà này anh phải trả lời thật tôi nhé ? Sao anh lại ở đâu? Anh nhét xác chủ tịch ở đâu rồi? Nếu anh bị bắt cấm được khai ra tôi biết chưa !
Vợ ngốc ah ! Em trốn được tôi sao ? - Chương 29
NGHe câu hỏi của cô anh sốc toàn tập , anh không ngờ vợ anh lại có tư tưởng không giống ai như thế .
- Sao em lại hỏi tôi như vậy?
- Thì ít nhất anh cũng phải cho tôi biết anh vứt xác ở đâu chứ ?
Để xem chỗ đó kín chưa , nếu chưa kín ta đi giấu chỗ khác.
Còn nữa vì tôi là vợ anh , nếu anh bị bắt thì phải khai do 1 mình anh làm , tôi hoàn toàn không biết gì hết .
- Tôi tưởng em thích chủ tịch mình lắm chứ?
- Người chết rồi , thích cái quái gì được nữa . Bây giờ quan trọng là
thủ tiêu vật chứng đi.
- Em cũng ghê gớm nhỉ ?
Vừa nói anh vừa dùng lưỡi liếm hết máu còn sót trên mặt cô đi cho sạch
- Kiếp! Anh bẩn thế ! Nhột ! Đừng liếm nữa !
Nếu không phải nguyên nhân sâu xa là vì tôi lên anh mới giết chủ tịch , thì tôi cho anh biết tay tôi , vào nhà đá mà ngủ với muỗi .
- Em…
_ Chủ tịch
Anh chưa kịp nói hết câu . Thì bị nhân viên vào làm phiền .
Vì phòng trợ lý , thư ký gần phòng chủ tịch . Khi họ thấy trong phòng chủ tịch rầm rầm ồn ào .
Họ lại nghĩ chủ tịch đang hành hạ cô gái kia .
Tuy rất tò mò nhưng họ cũng không giám vào xem , mà chỉ rình mò bên ngoài , sợ vạ lây .
Cho đến khi sóng yên biển nặng , họ mới xông vào xem thế nào?
Ai ngờ , vừa xông đến cửa bọn họ sốc toàn tập .
Trong phòng chủ tịch bừa bộn kinh khủng , giấy tờ, mảnh sành , mảnh sứ vất tứ tung .
Nhưng sốc nhất là hình ảnh chủ tịch đang ngồi trên sôpha… Và đang để cô ngốc đó ngồi trên đùi mình , đã thế còn ôm hôn cô ta âu yếm nữa chứ .
Có lý nào cô ta vừa vào đây chưa tròn nửa tiếng , mà đã cuốn hút được chủ tịch rồi sao?
Không biết cô ta dùng chiêu gì câu dẫn đây .
Bọn họ còn đang suy nghĩ lung tung , thì nghe thấy tiếng quát lớn .
- Còn đứng đó làm gì?
Mau dọn dẹp sạch sẽ chỗ này cho tôi .
Thấy anh đột nhiên quát bọn họ lớn như vậy , cô giật mình quay lại lườm anh , rồi thì thầm vào tai anh .
Hành động này khiến cho mấy cô gái đang dọn dẹp tức bốc khói
_ Anh không mau chuồn đi . Anh lên nhớ anh không phải là chủ tịch ở đây đâu mà to mồm .
- Hahaha . Em thử nhìn biển tên trên bàn chủ tịch ,xem người đó tên là gì?
- Xem nào … Bạch… Bối … Phong… Ờ! Nghe tên này quen quen .
Nhưng anh hỏi làm gì?
- Em nghe quen quen
“cốc”
- Á ! Sao anh lại cốc vào đầu tôi .
-Em đáng ăn đòn
mình đi ăn thôi , em đói lắm rồi còn gì nữa .
- Á tôi nhớ ra rồi .
Hình như đó là tên anh
hahaha . Không đúng , sao tên anh lại ở đó . Lại có cả anh cưới của chúng ta ở trên bàn nữa .
Sao lại thế nhi?
- Em cứ từ từ mà nghĩ , nguyên nhân vì sao đi !
- Khó như vậy làm sao mà tôi nghĩ ra được , hay anh cứ nói với tôi luôn đi
- Em! Sao em lại “thông minh” thế chứ .
- Qúa khen ! Qúa khen
hề hề
- Thế tôi hỏi em ? Khi nãy họ vừa gọi tôi là gì?
- Chủ tịch
- Thế đã biết tôi là ai chưa?
- Ờ… Há… Hả… Cái gì cơ… Chủ tịch.
- Thôi đi ăn cơm , tôi đau đầu lắm rồi , không biết IQ Của em được bao nhiêu nữa
- hí hí tôi được 20 .
Mà này anh là chủ tịch thật à ? Lạ nha? Anh làm cách nào mà từ dân đâm thuê chém mướn biến thành chủ tịch , dạy tôi với .
Tôi cũng muốn là chủ tịch
- Em á ! Đừng bao giờ mơ mộng hão huyền . Hãy ngoan ngoãn làm chủ tịch phu nhân đi .
Anh bế cô ra ngoài trước con mắt kinh ngạc của mọi người .
Cô vẫn đang sốc khi biết anh là chủ tịch lên không hề hay biết tính sát thương của mình , cứ mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trong 1 tháng cô bám đuôi anh đi làm . Là bao đau khổ , bao buồn vui, bao tức giận mà cô đã gây ra cho anh .
Cô hết phá đông, tây , nam , bắc , không 1 ban phòng nào cô không xuất hiện gây rối .
Vì cô biết uy lực của chủ tịch phu nhân rất lớn .
Cho lên cô đã phá hủy rất nhiều hợp đồng bạc tỷ .
Chẳng coi đối tác của anh ra gì , không cần biết công ty đó lớn hay nhỏ .
Cứ không thích là cô đuổi thẳng cổ .
Nhất là ai lỡ chẳng may xinh hơn cô , là cô cho về quê luôn .
Cô đi đến đâu là mọi người ngại gặp cô đến đó .
Trong công ty có 1 quy định mới mà mọi người ngầm hiểu với nhau .
Phải coi cô như không khí , thà tăng ca chứ không đề cô sờ mó vào bất cứ thứ gì cả , muốn làm gì thì làm nhưng không được phép đẹp hơn cô . Nếu trót nhìn thấy cô thì hãy tránh xa vài mét .
Chính vì vậy cho lên bây giờ chẳng có ai nói chuyện với cô cả , lên cô rất buồn .
Mà có phải nỗi của cô đâu , ai bảo mấy người đối tác cứ bảo cô ngốc , nhân viên thì bảo cô như trẻ con chưa lớn .
Thấy họ bận thì cô hảo tâm muốn giúp họ , chứ cô có muốn phá hỏng hợp đồng đâu.
Vợ ngốc ah ! Em trốn được tôi sao ? - Chương 30
BÂY giờ trong công ty Thảo Quyết Minh là trung tâm gây rắc rối .
Bạch Bối Phong rất đau đầu về vấn đề naỳ , các phòng ban đã phản ánh lên với anh rất nhiều , họ thực sự không thể chịu đựng nổi cô nữa .
Còn cô thì vẫn vô tư , hồn nhiên , yêu qúi thăm hỏi mọi người ,sau đó lại tranh thủ phá .
Đã mấy lần anh định nói muốn cô ở nhà , nhưng những lúc đó đều vào buổi tối , mà lúc đó cô lại rất ngoan , chiều chuộng nghe lời anh , khiến anh đắm chìm vào hạnh phúc tình yêu, mà quên hết những cần nói với cô.
Anh ngồi trong phòng làm việc , nghĩ phải làm thế nào để cho cô ở nhà . Chứ không cứ đà này vài chục năm nữa , công ty sẽ phá sản trong tay cô mất . Thế thì đời con cháu anh hưởng bằng gì .
Anh đang suy nghĩ , tìm cách thì cô bước vào.
Nhìn thấy anh cô cười tươi vui vẻ . Vì ngoài kia chẳng có ai chơi với cô cả , cô đành phải vào đây ngồi nói chuyện với anh cho đỡ buồn , cô biết anh sẽ không bao giờ dám từ chối cô đâu .
- Anh đang làm gì đấy?
- Tôi đang xem xét lại 1 số hợp đồng , rồi kí
- Có cần tôi giúp cho không , việc này tôi làm được.
- Không cần đâu
” để em giúp thà tôi tự xé chúng cho xong”
QUYẾT MINH Này!…
- hởở…
- Em có thể … Ở nhà… Không đến công ty nữa… Được không?
- Tại sao?
- Tôi không muốn e vất vả , em chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi là được rồi .
- hi hi hi . Không sao đâu , tôi chịu được mà .
Dù sao công ty lớn như vậy , tôi cũng muốn gánh vác 1 chút vất vả với anh .
Đó gọi là đồng cam cộng khổ , biết chưa?
Bây giờ anh có đi đâu , cũng không thể tìm được người vợ tuyệt vời , biết thương ,giúp đỡ chồng , như tôi đâu.
- Ừ ừm
” tôi không cần em giúp , tôi chỉ cần em đừng phá của tôi là được rồi”.
NHƯNG MÀ…
- Anh không thích tôi đi làm , anh sợ tôi sẽ giỏi hơn anh chứ gì . Tuy bây giờ tôi đang đi tạo mối quan hệ gần gũi, thân mật với nhân viên .
Nhưng anh yên tâm đi , công ty anh cũng là công ty tôi . Tôi sẽ không đạp đổ anh để cướp ngôi chủ tịch đâu mà sợ .
Tôi hứa đấy .
- Ôi trời ơi! *bóp đầu , xoa thái dương*.
Thế phải làm sao em mới chịu ở nhà đây ?
- Tôi nói rồi anh ở đâu thì tôi sẽ ở đó!
” muốn ta ở ta 1 mình buồn chết sao , đừng có mơ”
- Em sao cứng đầu thế ? Tôi ở đâu thì em sẽ ở đó?
- Đúng!
- vậy thì… Từ giờ trở đi tôi sẽ làm việc ở nhà .
” thôi vì sự nghiệp , vì công ty . Mình phải chịu vất vả 1 chút vậy ”
- Anh… Anh… Về thì về… Đi .
” để xem anh làm ở nhà được mấy ngày”
Cô hậm hực theo anh về nhà , đi qua mọi người cô ngước đôi mắt cún con lên cầu cứu . Nhưng bọn họ không những đứng yên , mà còn nhìn cô cười hơn ăn mừng , đã thế còn vẫy tay tạm biệt cô nữa chứ .
Khiến cô có chút buồn buồn . Bọn họ lại hiểu lầm nữa rồi . Đây là cô bị anh bắt về nhà chứ có phải là đi du lịch đâu , mà họ phải mừng thay cho cô như vậy chứ!
1 buổi chiều tối nào đó , cô đang ngồi xem phim hoạt hình DÔRÊMON mà cô thích . Khi đang đến đoạn gay cấn , thì có kẻ đến làm phiền cô .
- Phu nhân có thể cho tôi xin ít phút được không?
- Tránh ra người ta đang xem phim , vô duyên
_ Vâng .
Sau 30 phút chờ đợi trong sốt ruột , lo lắng , thấp thỏm của người kia . Thì bộ phim cũng hết .
Anh đành đánh liều hỏi cô thêm lần nữa .
- Xin lỗi phu nhân , tôi…
- À! Lần sau khi người khác đang bận , thì đừng có mà xen vào .
anh là ai ? Tôi quen biết anh à?
- Dạ! Tôi là người dưới của ông chủ !
- Ừ ! Thì sao ? Liên quan gì tới tôi?
- Tôi đến là để xin phu nhân giúp tôi 1 chuyện
- Giúp anh à ! Hahaha , được , được . Anh nói đi
” hi hi lại có việc làm rồi”
- Phu nhân chắc có biết giám đốc Phòng Phong .
” phu nhân tốt thật đấy , nhờ 1 cái là đồng ý giúp liền . Vậy mà anh Phòng Phong cứ nói nhờ ai thì nhờ , nhưng không được nhờ phu nhân . Phu nhân tốt bụng , lại được ông chủ rất mực yêu thương , không ngờ hơi phí”
- Anh phòng Phong tôi biết , anh ấy làm sao?
” Mình sắp sửa được làm nữ hùng cứu mỹ nam rồi hihihi”
- Dạ ! Anh ấy vì tin tửơng cô người yêu mới quen . Cho lên đã lấy tạm 1 khoản tiền khoản tiền của công ty
cho cô ấy vay . Bây giờ thì cô ấy đã cao chạy xa bay , chẳng biết nơi nào mà tìm .
Mọi người định bù lỗ hổng đó vào rồi giấu nhẹm đi .
Nhưng ai ngờ đâu ông chủ lại phát hiện ra .
Ông ấy rất ghét những người ngu vì gái.
Cho lên đã quyết định Xử phạt anh Phòng Phong theo quy định trong bang , để răn dạy những người sau .
-Thế xử như thế nào?
- Chặt 2 tay, nếu nặng hơn thì sẽ Thiến
-hả?
- Xin người hãy giúp anh ấyVợ ngốc ah ! Em trốn được tôi sao ? - Chương 31
NGhe anh ta nói vậy cô thấy hơi ngại ngại , bắt cô đi xin xỏ tên kia thà cô không gíup còn hơn .
Nhưng nếu không giúp , anh phòng Phong mà bị chặt chân tay , bị thiến . Thì tội cho anh ấy qúa . Tên kia sao hắn ta lại độc ác thế chứ?
Mấy cái người này không tự đi mà xin , sao tự nhiên lại nhờ mình không biết .
Phải làm sao bây giờ?
- Sao mấy người không đi mà xin anh ấy?ThichTruyen.Vn - Thích là đọc, đọc là thích
- Chúng tôi đều đã đi xin ông ấy rồi?
Nhưng không được . Đầu tiên ông chủ còn cho qua .
Nhưng vì qúa nhiều người đến xin .
Cho lên ông chủ đã ra quyết định: Ai mà đến xin cho anh Phòng Phong nữa , thì sẽ bị xử phạt như anh ấy . Ông chủ đã nói là làm . Mọi người không còn cách nào khác , lên phải đến đây làm phiền phu nhân .
Tôi thay mặt mọi người cầu xin phu nhân hãy cứu anh ấy .
Anh ấy là một người rất tốt , không thể để anh ấy như vậy được .
- Ta hiểu ! Nhưng mà… Lỡ ta đi cầu xin Bối Phong mà anh ta không đồng ý , còn muốn chặt chân tay của ta nữa . Thì chết ta à!
- Phu nhân ! Người đừng lo , ông chủ yêu thương người như thế , lại rất nghe lời người . Cho lên người chỉ cần nói 1 cái là ông chủ đồng ý ngay .
- Thật sao? Nhưng đôi khi ta cũng bị mắng không thương tiếc đấy .
Nhỡ lần này anh ta lại tức giận thì sao?
- Phu nhân người chỉ cần thật dịu dàng , tình cảm , chiều chuộng ông chủ .
Để ông chủ sung sướng , sau đó người xin gì mà ông chủ không đồng ý .
- Làm như vậy là như thế nào ? Ta không hiểu ?
- Người hãy chọn thời điểm khi người vừa tắm xong , mặc một bộ đồ ngủ thật gợi cảm , sau đó đến phòng ông chủ quyến rũ , thôi miên .
Lúc đó người nói gì ông chủ cũng đồng ý hết .
- Ta chẳng phải tội . Lỡ hắn ta cao hứng lên đòi hỏi thì chết ta à
- Chuyện này
” phu nhân thật là không kết thúc trên giường thì làm sao thành công được”
- Thôi để ta làm theo ý ta .
Ta đảm bảo sẽ thành công vang rộn . Hơn cái kế hoạch kia của ngươi .
- Vậy phu nhân người thực hiện luôn đi nhé!
Vì sáng mai là xử phạt luôn nhé
- 0k ! Ta sẽ đi xin luôn đây . He he ngươi thấy ta có tốt không?
- Dạ! Rất tốt
- Vậy… Ta có xinh không?
- Dạ! Rất xinh
- Vậy … Ngươi thấy ta có quyến rũ không?
- Dạ! Rất quyến rũ
” phu nhân bị làm sao thế nhỉ”
- Hahaha . Ngươi tốt với ta qúa .
Từ trước đến nay chỉ có mình ngươi là thấy
được nét đẹp đó của ta đấy .
À đúng rồi ! Suýt quên . Anh thấy Em có thông minh
không?
- dạ! RẤT RẤT RẤT THÔNG MINH .
Phu nhân muộn rồi đó . Tôi phải đi đây , chào phu nhân
” phu nhân mắc tính tự sướng đáng sợ qúa . Tốt nhất là chuồn nhanh cho đỡ mệt”
- Hí hí , tạm biệt , khi nào rảnh lại đến đây chơi nhé . Fan của ta .
Thôi dù sao thần tượng là phải giúp đỡ fan của mình .
Bắt tay vào công việc đòi hỏi lại công bằng cho người bị hại thôi .
Cô đi vào phòng ngủ nhưng không thấy anh đâu , bèn lướt sang phòng làm việc .
Đến cửa phòng , cô định đẩy cửa bước vào , nhưng cửa bị khóa bên trong.
Cô biết anh đang ở trong đó , vì khi ở nhà anh chỉ lượn lờ ở ai phòng : làm việc và ngủ .
Không ở phòng ngủ , chắc chắn anh đang ở phòng làm việc .
Dám trốn cô à ?
Chẳng lẽ anh ta biết cô sẽ đi xin xỏ cho lên mới tránh mặt cô?
Tên chồng này to gan thật !
*đập cửa uỳnh uỳnh … Rầm… Rầm … Rầm…*
- Tên kia ngươi có mở cửa cho ta không thì bảo , mở cửa ra . MỞ CỦA RA … Rầm… Rầm… Rầm .
Cô đang điên tiết đánh , đấm , dẫm , đạp lên cánh cửa . Thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng gọi mình rất nhỏ
- Phu nhân!
- hả? Ai gọi ta thế?
- là tôi đây !
- Hồ quản gia ông đấy đây làm gì?
- Ở ngoài kia , mọi người đã bắc thang cho phu nhân trèo lên cửa sổ .
Bây giờ ông chủ đang không muốn gặp ai .
Chỉ có cách trèo vào bằng đường cửa sổ thôi .
- Thế sao ông không đi mà trèo !
- Bây giờ chỉ có phu nhân mới làm ông chủ bớt giận được thôi . XIN PHU NHÂN HÃY CỨU CẬU PHÒNG PHONG
- Thế ông có thấy tôi…
- Phu nhân rất đẹp , rất quyến rũ , rất thông minh…
- Được chúng ta đi leo thang vượt tường đột nhập nào hahaha .
- phu nhân người bé bé cái mồm thôi , lộ hết bây giờ .
- hí hí . Ta quên mất .
…..
- Ôi má ơi! Thang cao quá à ! Ta sợ
- phu nhân người đừng sợ .
Đã có chúng tôi ở đây . Nếu người ngã chúng tôi sẽ đỡ người .
Người là anh hùng tái thế , cứu khổ cứu nạn cho chúng tôi .
- Được ! Ta sẽ lên cứu vớt những linh hồn ngáp ngoải .
THẢO QUYẾT MINH CỐ LÊN
- PHU NHÂN CỐ LÊN , PHU NHÂN VÔ ĐỊCH .
Nhìn thấy mọi người đang nhiệt liệt ủng hộ mình .
Cô hứng chí trèo nhanh hơn.
Quyết chiến đấu với anh tới cùng .
Vợ ngốc ah ! Em trốn được tôi sao ? - Chương 32
CÔ cắm đầu leo nhanh thoăn thoắt,
một lát sau cô mới nhớ ra không biết phòng anh ở đâu.
Liền quay xuống đất hỏi mọi người.
Nhưng dưới đất trống không, không một bóng người. Bọn họ đã biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.
Cô bỗng nhiên lo lắng , sợ hãi, dõ dàng bọn họ vừa ở đây sao bỗng nhiên biến mất hết rồi, chẳng lẽ mình mộng du.
Cô đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy tiếng quát lớn .
- THẢO QUYẾT MINH EM XUỐNG NGAY CHO TÔI.
Bị tiếng quát làm giật mình, cô thót tim suýt ngã
- Cái gì vậy? Cái gì vậy? Đừng có mà giả mà giả qủy ở đây nhé !Ta không sợ ngươi đâu
- Hừ … Hừ… Zừ… Zzz
- Aáááááá . Mọi người ơi ! mọi người đâu rồi ? cứu … Cứu … Huhuhu… CỨU TÔI VỚI
{Mọi người : Xin lỗi phu nhân ông chủ đang ở phía trên , lên chúng tôi không thể sát cánh bên phu nhân được nữa rồi . Mong phu nhân bảo trọng . Phải giữ được mạng sống là quan trọng nhất , cho lên chuồn là thượng sách}
Thảo Quyết Mình ôm thang , dáo dác nhìn xung quanh , khóc nức nở .
Cô hối hận lắm rồi ! Sao cô lại đi tin bọn họ chứ , để giờ đây bọn họ vất cô một mình nơi này .
Lại có ma giữa ban ngày trên không chung nữa chứ .
Chắc bọn họ nhìn thấy nó , lên sợ hãi chạy toán loạn hết rồi , bỏ mặc ở đây .
Bạn bè gì mà đểu như thế , có phúc cùng hưởng , có hoạ chạy trốn toán loạn là sao?
Mấy người nhớ đấy , hôm nay ta mà sống sót qua khỏi , ta sẽ đi tính sổ với mấy người .
Ôi chân tay mình run rẩy mềm nhũn ra hết rồi , làm sao bây giờ?
Huhu ta muốn xuống , ta muốn xuống ! Không chơi cái trò này nữa đâu.
- Đừng khóc nữa , một là em leo lên , hai là em leo xuống , em chọn đi
- Sợ… Sợ! Huhu ở trên đây cao qúa à
- Ngoan ! Đừng sợ , lên đây với anh
- Khoan ! Ai thế? Ma qủy thần thánh phương nào mau hiện nguyên hình .
Ngươi đừng hòng dụ dỗ được ta .
- Nếu không muốn lên thì xuống ngay !!!
- Ta ngu gì mà xuống , ta xuống để ngươi thừa dịp ta không để ý , đẩy ta 1 phát chết tươi à?
- *NGHIẾN RĂNG* ngẩng cái mặt em lên đây . Đầu em chứa đậu phụ à ? Ngốc vừa thôi
- ( nghe thấy bị nói là ngốc khiến cô vô cùng tức giận.
Mà công nhận giọng nói này nghe ngày càng quen , không biết cô đã nghe thấy ở đâu rồi .
Không cần biết ma qủy phương nào , nói cô là ngốc , thì không thể chấp nhận được . Cho dù phải chết cô cũng quyết phải sống chết với hắn đến cùng .
Nghĩ đến đây cô liền ngẩng mặt lên , tư thế chuẩn bị chiến đấu .
Nhưng đập vào mắt cô , rất gần thôi . Mà khuôn mặt đỏ tím vì tức giận của ông chồng , nhưng hình như còn mang theo lo lắng nữa thì phải ?
- Ông xã ! Bế … Bế ! Nói là làm cô liền dang 2 tay về phía anh , nhưng vừa bỏ tay ra , người cô mất thăng bằng , suýt rơi tự do
- QUYẾT MINH! Cẩn thận ! Em muốn chết à ?
- Ối ! May qúa ! Hú hồn! Suýt dập mông , gãy răng .
Hí hí Hello ông xã !
- Ai cho em lên đây ? Lại còn leo thang nguy hiểm thế này ?
- Huhuhu không biết ! Em bị mộng du .
Ông xã ơi cứu em
- Em leo lên đây với anh , sắp đến nơi rồi .
- Huhuhu . Không leo nữa đâu sợ lắm !
- Thế thì em tụt xuống đi
-
không… Không muốn .
- Thế thì cứ ở đấy mà hóng gió
- Anh… Anh… Oa oa oa… CHỒNG KHÔNG THƯƠNG VỢ , VỢ GẶP NẠN MÀ KHÔNG CỨU .
Huhuhu . Ba mẹ ơi chồng con bắt nạt con . Tôi muốn về nhà , tôi không thèm ở đây với anh nữa . Huhuhu
- Em … Em . ( đóng sầm cửa sổ lại , đi vào trong không thèm nhòm ngó nữa )
- Anh… Anh giám bỏ rơi tôi .
Tên khốn kia ! Anh có ra đây không ?
Huhuhu . Chồng đáng ghét anh đâu rồi?
Huhuhu tôi biết phải làm sao đây ?
Huhuhu chẳng lẽ hôm nay mình phải phơi xác ở đây sao ?
Đáng ghét mà ! Anh dám bỏ mặc tôi . Vậy mà dám bảo yêu thương tôi , bảo vệ tôi . Vậy mà anh thấy tôi chết không thèm cứu .
Tôi ghét anh … Hức hức… Bỏ rơi tôi .
- Tôi sẽ không bỏ rơi em , ngoan nín đi
- Anh đang ở đâu thế? ” nhìn xung quanh tìm kiếm”
- Em nhìn xuống dưới đi .
Khi cô vừa nhìn xuống dưới , thì thấy anh ở dưới chân cái thang , chuẩn bị trèo lên . Anh nhìn cô rồi mỉm cười chấn an cô .
- Ngoan ! Ở yên đấy ! Giữ chặt vào . Anh lên cứu em đây .
Nhìn anh đang leo lên cứu mình , cô cảm thấy vô cùng an toàn , nỗi sợ hãi không hiểu sao đã biến sạch đâu mất . Bây giờ cảm giác hạnh phúc đang vây lấy cô .
Dù sao sắp thoát chết không vui mới lạ .
- Ôm chặt lấy cổ vai anh . Anh sẽ đưa em xuống .
Mít ướt nhé !Mỗi thế thôi mà cũng khóc sưng hết cả mắt lên rồi.
- Vâng
Anh hôn lên tóc cô , rồi lau đi nước mắt .
Vác theo 1 con lợn leo xuống .
Vợ ngốc ah ! Em trốn được tôi sao ? - Chương 33
Cô bám chặt lấy người anh , thật sự là cô có chút sợ ,2 người cùng trên một cái thang chật hẹp . Lỡ anh nặng qúa làm gãy thanh thì bụng ruột mất .
Lại còn sợ anh một tay ôm cô , lỡ như anh mỏi tay thả cô ra , để cô bay tự do xuống cho nhanh , thì chết cô à .
Càng nghĩ cô càng bám anh chặt hơn , cảm nhận thân thể ấm áp và mùi hương nam tính trên người cô , khiến đầu óc cô bỗng trở lên u mê .
Cô mơ màng chìm đắm bên anh cho đến khi có giọng nói thì thầm , dịu dàng vang nhẹ bên tai
- Em có thể nới lỏng vòng tay một chút không? Em ôm tôi chặt như vậy , tôi sắp ngạt thở đến nơi rồi
- Nhưng… Nhưng
- Ngốc ! Tôi sẽ không bao giờ bỏ em ra đâu !ThichTruyen.Vn - Thích là đọc, đọc là thích
Mới cả chúng ta tiếp đất an toàn rồi .
- Thật sao ? Hihi! Hú hồn
” Ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh , tay hơi nới lỏng nhưng vẫn ôm chặt”
- Mình vào nhà nhé ! Lần sau không được nghe người ta sui dại nữa biết chưa
- Không phải đâu ! Hình như là em mộng du
- À ! Thế à ! Tự biết bắc thang , rồi trèo lên ngắm cảnh nhỉ?
- dõ dàng lúc đầu em có cảm giác có người phía dưới giúp em . Nhưng khi nhìn xuống cầu cứu thì chẳng có ma nào cả ?? Anh thấy lạ không?
- Ừ ừ lạ.
Vào nhà thôi . Em cũng mệt rồi còn gì
- Vâng hihihi . Em cứ nghĩ ông xã bỏ rơi em rồi đó!
- Ngốc!
- Hứ ! NGƯỜI TA KHÔNG NGỐC *chu môi phản đối *
Anh hôn chụt lên môi cô , rồi phá lên cười .
Hai người vừa đi vừa nói , cười đùa.
Cho đến khi anh bế cô qua phòng khách .
Cô liếc mắt nhìn thấy mấy người khi nãy vừa rủ rê cô leo thang , đều xếp hàng ngồi yên trên ghế sopha . Ánh mắt hướng về cô cầu xin mãnh liệt .
Nhìn họ như vậy cái đầu ngốc của cô không ngừng hoạt động .
Suy nghĩ xem vì sao họ lại ở đây ?
Có thể do kiếp trước mấy người kia ăn ở phúc đức hay sao ?
Mà bỗng nhiên trong bộ não ngốc của cô , từ đâu có một dây thần kinh khôn chạy về .
( au : Không biết có khôn thật không nữa)
Khiến cô nhớ ra nguyên nhân vì sao cô phải leo thang , tất cả đều do tên chồng cô gây ra . Bọn họ là vô tội . Cô cần phải cứu anh phòng phong .
Đầu cô hoạt động nhanh đến nỗi … Cô đang cười nói vui vẻ với anh … Quay 180o sang lườm , nguýt , lẩm bẩm chửi.
_ E hèm… Sao mọi người lại ngồi đây , đi làm việc của mình đi
{“nháy mắt” Mọi người yên tâm đi tôi sẽ cứu anh phòng phong . Tôi vừa giải thoát cho mấy người đấy , phải nhớ ơn để còn trả đấy nhé!}
- Mắt em có bệnh à? Mà nháy khiếp thế ? Em chỉ cần nhìn một phát là họ hiểu rồi .
Không cần phải vất vả thế đâu .
- Anh thì biết cái gì mà nói .
Người ngoài đừng có mà xen vào !
- Em!!
- Mấy người còn ngồi đó làm gì ?
Mau đi làm việc đi!
Việc kia cứ giao cho tôi , đảm bảo thành công .
À mà này hìhìhì . Ta biết nếu ta giúp không công mấy người sẽ cảm thấy áy náy . Cho nên chỉ cần trả công cho ta , tiền lương tháng này của mấy người cộng lại là được rồi , nhớ phải lấy cả của anh Phòng Phong nữa đấy nhé!
Anh ấy là phải lấy 5 tháng nhé !
Hihi . Cảm ơn .
Khi cô còn đang cười típ mắt vì nghĩ đến số tiền mình sắp có được .
Thì mấy người kia đều Á Khẩu nhìn cô . Họ không ngờ phu nhân lại ham tiền như vậy .
Ông chủ giàu có nhất Châu Á . Chẳng lẽ lại để phu nhân nghèo túng đến mức độ bóc lột tiền của họ sao?
Thật không hiểu nổi???
Còn BẠCH BỐI PHONG anh ngượng chín mặt , xấu hổ vô cùng .
Sao cô lại giở tính xấu mặt đàn em anh thế này ??
Như thế còn thì còn gì là uy nghiêm của chị hai nữa không hả trời ??!
- Mấy người về bang , chịu hình phạt trong bang đi .
- Vâng ! Thưa Ông chủ . Phu nhân chúng tôi đi đây .
Chúc phu nhân ở lại bình an .
- Mấy người đừng lo tôi sẽ xin tội cho mấy người .
Miễn là đừng quên công lao của tôi là được rồi !
- THẢO QUYẾT MINH tôi để em thiếu thốn tiền bạc hả?
- Không !
* Mắt chớp chớp cún con vô “số” tội nhìn anh*
- Thế sao em lại đòi hỏi tiền lương của anh em ?
- Thế tôi hỏi anh .
Thế họ có mẹ già không? Có con nhỏ không ? Có vợ đẻ không?
- Anh em trong bang đều là những người không có gia đình , người thân .
- Thế tại sao tôi không thể lấy tiền của họ ?
Tôi mất công làm việc , vắt óc suy nghĩ , suýt chết ngoài trời .
Thế tại sao tôi không thể lấy tiền công của mình ?
Không lấy có mà ngu .
- Tôi đưa em rất nhiều tiền , em có lấy số tiền ít ỏi đó của họ thì cũng
chẳng làm gì.
Nhưng em có biết họ đã phải đánh đổi cả xương máu của mình để có được số tiền đó không ?
- Thật hả???