Trang 1" name="keywords" />Trang 1--Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp - Chương 01 Tên tôi là Diệp Hồng Kỳ, tôi thích Ninh Mặc. Đã nhi" name="description" />Trang 1" />
![]() |
![]() ✴ Admin [ON] ![]() |
![]() | - Posted by: Quang Phú Pro - Bài viết: Truyện Teen - Tình Yêu Của Cô Nàng Cố ChấpTrang 1 - Ngày đăng:2014-07-19 100/100 cho 1 bình chọn |
Tiễn Đạc đồng chí, anh quá coi thường tôi!
Bình thường lúc ở nhà, gia mẫu đã rèn luyện khí chất bình tĩnh cho tôi, bóc đầu tương, chọn hạt cát đều do một tay tôi làm hết, bằng không làm sao tôi có thể được đoan trang hiền thục, làm sao có thể có thái độ như thế được ?!!
Tôi dùng ánh mắt kiên định liên tục nhìn về Tiễn Đạc.
Có lẽ là do khí thế của tôi quá mức cường đại, Tiễn Đạc bĩu môi một cái, dùng một loại ánh mắt vạn phần hối hận trừng mắt nhìn tôi, đẩy cửa , dẫn đầu thong thả bước vào.
Ninh Mặc đang mặc một bộ đồ thoải mái đứng bên trong, mái tóc đen như mực còn mang theo vài giọt nước, trên khuôn mặt trắng nõn còn có chút ửng đỏ do vừa tắm xong.
Hắn đang cầm một đôi dép lê, nghiêng người tựa bên khung của, thấy tôi đang khiêng hai túi gạo đi theo sau Tiễn Đạc, trong mắt chợt lóe lên một cái, lặng ngẩn người.
“Ninh Mặc, trách không được cậu thích dùng cô ta, cô ta đúng là xài tốt thật, cậu xem, hai túi gạo, cô ta khiêng mà mặt không đỏ tim không đập! ” Tiễn Đạc nhìn theo tầm mắt của hắn, mở miệng.
Ninh Mặc lạnh lùng hừ một tiếng, con ngươi đen bắn qua người Tiễn Đặc, hơi dừng lại trên người tôi, đột nhiên đứng thẳng người dậy, khóe miệng cong lên một cái, đem dép lê trong tay bốp một cái, ném vào trong nhà.
“Gạo để bên ngoài đi, cả hai đi được rồi đấy! ” Hắn chợt xoay người, phất tay về phía cửa.
Tôi khiêng hai túi gạo, lập tức thông suốt, bình thường Ninh Mặc nếu chỉ cong một bên khóe miệng, điều đó cho thấy hắn đang tức giận, mà còn tức giận không nhẹ.
Hắn dựa vào cái gì mà phẫn nộ chứ, tôi là đứa khiêng gạo đến còn chưa tức nha, chẳng lẽ nhìn tôi một cái, có thể chọc cho hắn phát hỏa lớn như vậy sao!
Cho dù là dân công, anh cũng phải mở miệng ra cám ơn một câu chứ!
Tôi khí thế như Hồng quân vung túi gạo trên tay, một bước đẩy Tiễn Đạc sang một bên, vươn tay cản cánh cửa sắt lại trước khi nó đóng lại.
Ninh Mặc hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, từ khe hở hẹp hẹp với khe tường nhìn ra, không nói câu nào, trên tay cũng không dùng sức, con ngươi màu đen, thẳng tắp chăm chú nhìn về phía tôi, thâm trầm vô cùng.
Tôi dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng về hắn, ước chừng gần 5 phút đồng hồ sau, rốt cục nhịn không được mở miệng, cổ họng cũng phát run: “Ninh Mặc, cho chén nước uống đi, khiêng gạo cũng mệt lắm chứ! ”
Phụt, lời vừa thốt ra khỏi miệng, tôi đã hận không thể cho mình hai cái tát.
Tiễn Đạc liều mạng nhịn cười, bả vai cứ rung rung lên xoay người qua chỗ khác, tôi căm tức nhìn hắn một cái, đem đầy bụng lửa giận biến thành kiếm nhọn, đâm chết hắn, đâm chết hắn.
Khóe miệng Ninh Mặc run run một cái, một lần nữa mở cửa, khẽ hừ một tiếng: “Tự mình chuốc khổ! ”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại thập phần rõ ràng, tôi cảm thấy mặt mình sắp sụp xuống, tiện cách lâu ngày không gặp lại lần nữa trở về, trong phút chốc, tôi nghe thấy được cả hương thơm của mùa xuân.
Tôi cực kỳ cảm động hỏi: “Ninh Mặc à, kỳ thật anh đây là đang quan tâm đến tôi sao! ”
Tiễn Đạc nghe xong, lại nhịn không được xoay người qua chỗ khác, dùng mười ngón tay khiến cho cái cửa gỗ bên trong tạo thành những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Hồng Kỳ, cô suy nghĩ nhiều quá! ” Ninh Mặc cười nhạo một tiếng, ánh mắt cũng không thèm nhìn qua, thuận tay rót một chét đước, đưa tới: “Uống xong thì đi! Nhớ đem cái chén vứt ra đống rác dưới lầu! ”
Vù, hương thơm mùa xuân phút chốc biến thành mùi ôi thiu của mùa hè…. Tôi phẫn nộ cầm cái chén, lộc cộc, gốm sứ màu trắng từ từ bể vỡ, mảnh vỡ sắc bén nháy mắt cắt vào tay tôi.
Ninh Mặc vừa định xoay người, thấy hành động này của tôi, lập tức cả kinh nhảy lại phía sau hai bước: “Cô muốn làm gì, Diệp Hồng Kỳ! ”
Tôi hít thở dữ dội, cảm thấy không khí có vẻ loãng, từ nhỏ đến lớn tôi đều giỏi các môn tự nhiên, viết văn chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, tôi thực xin lỗi cô giáo dạy văn mà, tôi thật sự không biểu đạt được sự oán giận tôi chưa từng có trước đây.
Kìm nén rất lâu, tôi đề khí, ngồi chồm hỗm xuống, hét lớn một tiếng, lách tách… tiếng động thật sự rất lớn, ở trong phòng khách nhà Ninh Mặc cứ quanh quẩn, đinh tai nhức óc.
Đúng rồi, tiếng động trên như thế nào xin tham khảo Lý Tiểu Long trong tình trạng cực kỳ phẫn nộ, cảm ơn!
Sau đó, tôi chậm rãi dùng ngón trỏ cùng ngón cái lấy mảnh sứ trong tay phải ra, mảnh sứ vừa mới được rút ra, đã thấy máu tươi ồ ồ chảy ra, so với hệ thống cung cấp nước uống Long Đầu còn mãnh liệt hơn.
“Mẹ kiếp, sao mà lắm máu thế….” Tôi rốt cục nhịn không được đem giọng kéo thành tiếng gào rú, tôi cảm thấy tầm mắt của mình bắt đầu rời rạc, tất cả toàn bộ đều trở nên đen tối…
Thật có lỗi, Lý Tiểu Long ca ca, bởi vì thấy máu là choáng, tôi hoàn toàn không thể biểu đạt được khí thế hào hùng của người ….
Nha nha nha nha ….NO!
Tôi nghe thấy “Rầm” một tiếng, kèm theo cả tiếng kim loại đặc trưng buồn bã vang lên, đập vào trán tôi, một trận đầu váng mắt hoa, phỏng chừng là phương hướng tôi ngã sấp xuống không đổi, phía trước kia là con kỳ lân bằng đồng đen nhà Ninh Mặc, lớn bằng con sư tử con vậy.
Nói như vậy, cho dù tôi đây té xỉu, cũng là xỉu trong lý trí nha!
Kỳ thật tôi rất muốn giống như nữ chủ trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, ưm một tiếng, liền tỉnh dậy, sau đó dáng vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, mong manh yếu ớt như một nhánh lan, nước mắt trong suốt, có thể khiến cho nam chủ đứng bên cạnh giường kích động một trận.
Đáng tiếc, tôi lại không phải kiểu nữ chủ truyền thống.
Sự tỉnh dậy của tôi, là đi kèm theo với một tiếng thét chói tai đầy thô kệch, “Là ai, đứa nào gõ đầu tôi, đau quá! ” Tôi gào thét, vươn tay sờ soạng cái trán của mình, chỗ đó so với Tử Kim Sơn* còn tím hơn
* Tử Kim Sơn một ngọn núi phía tây tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thời Hán gọi là Chung Sơn
“Hồng Kỳ, cuối cùng mày cũng tỉnh! ”
Một đứa, hai đứa, ba bốn đứa, tôi thấy tất cả các đồng chí đang trông chừng tôi đều bổ nhào tới, đồng thời đè lên người tôi mà gào thét.
Giống một tòa tháp cao ngất khổng lồ, tôi bị ép cho mắt trợn trắng, thiếu chút nữa lại ngất thêm lần nữa.
“Rồi rồi, không cần đè ép nữa, nó đã trợn mắt lè lưỡi rồi kìa! ” Tôi nghe thấy giọng nói trời phú của Hữu Bảo vang lên với tần số the thé từ xa xa truyền tới.
Bốn tòa cự sơn đang áp đảo trên người tôi cuối cùng cũng đứng dậy.
Hữu Bảo nước mắt lưng tròng nhìn tôi, nắm lấy tay tôi, xót xa than thở: “Hồng Kỳ, sao mày lại ngu như vậy chứ, chạy tới nhà Ninh Mặc mà đập đầu vào tường, hắn thật sự tốt như vậy sao ?”
A ? Tôi vò đầu, tình hình gì thế này ?
Tiểu Quách tiếp tục bổ sung: “Bầy giờ ai cũng biết, mày khổ sở yêu Ninh Mặc ba năm, bị cự tuyệt, chạy đến nhà người ta đập đầu vào tường cắt ngón tay, mày cắt ngón tay làm gì hả, tự sát thì phải cắt vào mạch máu chứ ?”
Tôi giận, gầm thét: “Mẹ nó, là đứa nào nói thế ?”
Cho tôi biết, tôi không táng chết đứa đó mới là lạ, tôi mà lại không đẳng cấp như vậy sao, tôi mà muốn tự sát, cũng phải kéo tên Ninh Mặc kia chết cùng, làm sao có thể tự đùa tự vui được chứ, đứa nào nói câu đó, nhất định là chẳng biết gì về Diệp Hồng Kỳ tôi đây.
“Chẳng nhẽ ngay cả đương sự Ninh Mặc nói cũng là tung tin vịt ?”
Khốn nạn, tôi đã thực sự hơn cả tức giận rồi! Ninh Mặc, anh quá đê tiện, vậy mà đem chuyện tôi thầm mến anh nói ra hết trơn!
“Hắn nói hươu nói vượn! ” Tôi phẫn nộ nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá độ, lại một trận đầu váng mắt hoa, bọn Hữu Bảo sợ tới mức lập tức đem tôi ấn trở lại giường.
“Hồng Kỳ, coi như hết, coi như mơ một giấc mộng ba năm! ”
Tôi trừng hai mắt, vô cùng oán giận căm tức nhìn trần nhà, im lặng một lúc lâu không nói gì.
Bọn Hữu Bảo khiếp đảm vây quanh đầu giường của tôi, cũng không dám ho he một tiếng. Trong phòng bệnh yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Rất lâu sau đó, tôi quay sang, không còn nhìn chằm chằm vào trần nhà nữa, dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh hỏi: “Hữu Bảo, như vậy phí nằm viện là ai trả vậy ?”
Hữu Bảo thật cẩn thận trả lời tôi : “Là Ninh Mặc.”
Tôi vẫn trầm mặc như cũ, đối diện với chúng nó.
Hữu Bảo càng thêm cẩn thận hỏi: “Hồng Kỳ, nếu mày cảm thấy mất mặt, có muốn bọn tao góp tiền trả lại lão ấy không ?”
Ha ha ha ha, tôi đột nhiên cười to, núi lở tuyết tan, phi thường vui vẻ: “Tốt tốt tốt, cứ để cho lão ấy trả, bảo bệnh viện cho thêm mấy bình axit amin, trong thuốc cho nhiều nhiều đồ bổ một chút, để ngón chân tao cũng được truyền glu-cô, cả hai chân nha, tao muốn bồi bổ thân thể, cơm trưa mỗi ngày phải có thịt nha! Khửa khửa khửa, tao muốnăn…. thịt! ”
“…” Tất cả mọi người dùng tư thế thạch hóa mà nhìn tôi.
Tôi liên tục cười một cách man rợ: “Tao trường kỳ đóng quân ở trong này, cho hắn tốn tiền thuốc men! ”
“…” Mọi người thạch hóa quay đầu, đồng thời nhìn về phía cửa.
Í….Tôi ngừng cười, cũng xoay đầu theo chúng nó, trước của phòng bệnh, Ninh Mặc toàn thân áo trắng đang đứng đó, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười.
“Cô tiếp tục, cô tiếp tục, đến đến đến, đừng có mà ngừng lại, tiếp tục thỏa sức tưởng tượng! ” Ninh Mặc cực kỳ khách sáo gật gật đầu với tôi, đem cái chai nhỏ trong tay đặt lên đầu giường.
“Ninh Mặc….” Giọng nói của tôi lập tức thấp xuống tám quãng, kiêu ngạo biến mất.
Xong rồi, tiện cách lại áp đảo nhân cách rồi, trong lòng tôi lặng lẽ chảy ra một dòng lệ sở hữu độc quyền của con gái.
“Hôm nay tôi tới, là muốn tính toán đầy đủ kinh tế tổn thất của hai bên với cô đây, ” Ninh Mặc kéo ra một cái ghế, đặt cạnh đầu giường của tôi, vô cùng tao nhã ngồi xuống, hai mắt hàm chứa ý cười, liếc mắt qua các vị đồng chí kia, các đồng chí nọ lập tức hội ý, ùm xùm một trận sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
“Kinh tế tổn thất…. của hai bên ?” Tôi kinh sợ ngồi dậy .
“Anh thì tổn thất kinh tế cái quái gì ?” Tôi giận.
Hắn mỉm cười, lộ ra nụ cười đặc hữu, ôn nhu nhã nhặn, đáng tiếc cuối cùng cũng không phỉnh tôi được, tôi cự tuyệt bị hắn mê hoặc, dứt khoát vênh mặt lên nhìn hắn cười hà hà.
Quả nhiên, nụ cười của hắn đông cứng ở trên mặt: “Diệp Hồng Kỳ, cô có muốn soi gương hay không! ”
Tôi vẫn duy trì nụ cười, hắn yên lặng lấy từ cái tủ đầu giường ra một cái gương, chiếu vào mặt tôi. Tôi phỉ nhổ nha, hắn cũng quá ác độc đó! Thật sự coi tôi đây là dũng sĩ thật sao!
Trong gương, tôi một đầu tóc ngắn đâm tua tủa dựng đứng lên, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên là do thiếu máu gây ra, mặt to như cái bánh, cái này càng đơn giản, mặt tôi chỗ nào cũng bị sưng lên, lại còn thêm nụ cười vặn vẹo kia nữa, bây giờ trông kinh tởm chẳng khác ma búp bê là mấy.
Tôi từ trong chăn dần dần trượt xuống, cuối cùng dứt khoát kéo cao chăn che lên trên mặt mình.
“Bắt đầu đi, tôi ở trong chăn nghe! ” Tôi nghe thấy giọng nói rầu rĩ của mình, “Anh thì có tổn thất gì về kinh tế ?” Tôi than thở.
Xoạt, chăn bị Ninh Mặc kéo một phát tuột xuống, đáy mắt hắn mang theo ý cười, vươn ra một ngón tay lắc lắc: “Sai rồi, cô phải bồi thường cho tôi vài thứ đấy! ”
“….” Tôi căm tức nhìn hắn.
Làm người không thể vô sỉ như thế được! Người bị đụng đầu là tôi, nằm viện cũng là tôi, danh dự bị hao tổn cũng là tôi, Ninh Mặc đại nhân nhà anh còn tổn thất cái gì ?
Hắn thấy tôi trợn mắt, cũng không tức giận, bắt đầu từng câu từng câu liệt kê ra cho tôi nghe : “Thứ nhất, kỳ lân nhà tôi đã được khai quang*, không thể dính máu! ”
*khai quang: một nghi lễ tẩy trần cho tượng để cầu bình an.
Tôi hừ lạnh: “Cái đó bao nhiêu tiền ?”
Hắn nghiêng mắt liếc tôi một cái, khóe miệng ẩn ẩn cười, chậm rãi nói: “Kỳ thật tiền cũng không đáng bao nhiêu, tám vạn tám nghìn tám trăm tám mươi tám….”
Tôi yên lặng kéo chăn phủ lên trên mặt, bắt đầu run rẩy toàn thân.
Hắn nhất quyết không tha, lập tức lại túm lấy chăn của tôi: “Thứ hai, cô làm cho viên bích tỷ trên trán con kỳ lân đụng rớt xuống, không biết lăn đến chổ nào rồi! ”
Tôi mạnh miệng, trừng mắt liếc hắn một cái: “Cái gì mà bích tỷ, chẳng nhẽ thời này mà vẫn còn ngọc tỷ! ”
Hắn yên lặng, sau đó phì cười: “Diệp Hồng Kỳ, đó là tên một loại đá quý! ”
Tôi lành làm gáo vỡ làm muôi, xắn tay áo, tốc chăn lên hỏi: “Nói thẳng đi, bao nhiêu tiền! ”
Hắn im lặng chừng nửa giây, nhìn nhìn mặt tôi, nói: “Tôi sợ tôi nói ra, cô lại muốn rút ngắn thời gian nằm viện lại! ”
“….” Tôi cắn răng, căm tức hắn, vung đầu ý bảo, tôi có thể chống đỡ được, để biểu đạt rằng mình rất thân cường thể tráng, tôi thậm chí còn theo thói quen lại vỗ vỗ ngực.
Khóe miệng hắn lại cong lên, nhỏ giọng nói ra vài con số: “Đại khái chỉ khoảng hai ba vạn đi! ”
Toàn thân tôi run run, chăn cũng chẳng kịp kéo, mà mắt thì đã bắt đầu trợn trắng, toi rồi toi rồi, đồng chí Ninh Mặc, anh đem tôi bán đến khu đèn đỏ* đi, tôi đi thắp dầu kiếm tiền cho anh mua bích tỷ!
* 红灯区 – hồng đăng khu: khu đèn đỏ , xóm làng chơi
Tôi bi phẫn nhìn hắn, vô cùng bi thương nói: “Ninh Mặc, anh thẳng thắn một chút đi, tới cùng tổng cộng là bao nhiêu tiền, tôi làm trâu làm ngựa đền cho anh là được! ”
Hắn nhíu nhíu mày, vươn tay nắm lấy bờ vai của tôi, đem tôi ấn xuống, vừa mỉm cười, vừa lấy tay làm động tác xuôi xuôi, hàm nghĩa của động tác này tôi biết, đấy là để cho tôi bình tĩnh lại.
Tôi hít sâu mấy hơi, từ từ đạt tới cảnh giới lợn chết không sợ nước sôi.
“Tôi không cần tiền của cô! ” Hắn chậm rãi mở miệng.
Tôi kinh hỉ: “Thật vậy ư! Lão Ninh, anh đúng là bạn tốt đấy! ”
Khóe mắt khóe miệng của hắn đều giật giật, gật gật đầu: “Nhưng mà, tôi có một điều kiện, cô đáp ứng điều kiện này, không những không bắt đền tiền của cô, mà chi phí nằm viện của cô tôi cũng sẽ bao hết! ”
Tôi lệ nóng lưng tròng nhìn hắn: “Anh cứ nói đi, đừng có mà nói nửa vời, tôi sợ cứ như vậy độ chục lần nữa, tôi sẽ thở không nổi! ”
Hắn dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn tôi, rất lâu sau nói:”Diệp Hồng Kỳ, chúng ta thanh toán hết được chứ, trước kia tôi dùng cô làm việc, là tôi không đúng, bây giờ tôi để cô đền bù là không phải, chúng ta thanh toán xong đi, về sau cả hai đều là bạn học, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy! ”
Coi tôi là gì đây, lợi dụng tình cảm của tôi, dùng xong thì đá, trước mặt nhiều người như vậy, đem tình cảm của tôi chà đạp lên không đáng một đồng, Ninh Mặc, thanh toán hết như vậy không được, tôi hận anh!
Nhưng mà tôi lại càng hận chính mình, cho dù như vậy, tôi vẫn tâm tâm niệm niệm đến anh!
Tôi cảm thấy có một mùi vừa chua xót lại chát từ tim phổi dâng lên, thấm qua khoang mũi của tôi, tràn qua tuyến lệ, cùng với nước mắt, trào lên chực tuôn ra.
Tôi ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, “Ninh Mặc, anh căn bản không biết gì về tình cảm cả, tôi nguyền rủa anh, tương lai nhất định sẽ có người vô tâm vô phế như vậy, cũng thương tổn anh sâu như thế! ”
Tôi không khóc, cắn răng nuốt xuống bụng, thế nên, tôi vẫn ngửa đầu, dùng khóe mắt khinh thường nhìn Ninh Mặc. Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp - Chương 04
Hắn cau mày, không kêu lên một tiếng mà đối mặt với tôi, một lát sau, hắn đứng dậy, yên lặng tiêu sái bước đi, trong nháy mắt lúc cửa phòng bệnh khép lại, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, giống như một trận gió đông lạnh thấu xương, thổi qua trái tim còn ấm áp của tôi.
Tôi có thể nghe thấy hắn nói: “Hồng Kỳ, thực xin lỗi! ”
Cửa gỗ bị đóng lại lắc mạnh vài cái, không biết tại sao, mắt của tôi chợt thấy ngứa vô cùng, tôi quệt quệt vài cái, quệt cho đến khi bàn tay đều ướt sũng.
Ninh Mặc, anh nhất định sẽ phải hối hận, giờ tôi xinh đẹp như thế hiền thục như thế, đợi chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ càng đẹp hơn, càng khí chất hơn, cho anh hối hận vì đã để vuột mất tôi!
Anh là cái đồ đầu heo, bỏ dưa hấu mà nhặt hạt vừng! Anh sẽ hối hận!
Lúc bọn Hữu Bảo bước vào, tôi đã chùi mắt xong, đang ùng ục tu chén canh não lợn Ninh Mặc mang đến, uống đến nước canh thi nhau dâng lên, tiếng òng ọc không ngừng.
“Hồng Kỳ, mày khóc à! ” Hữu Bảo cả kinh vừa ló mặt đã bổ nhào tới.
Tôi cười to, thiếu chút nữa đem miếng não lợn trong mồm phun ra: “Làm sao có thể, vừa nãy ngứa mắt, lấy tay quệt một tí thôi, chắc là bị khô da, cho nên mắt mới đỏ thôi, khẳng định là thế! ”
Tiểu Quách ngập ngừng: “Khô da với mắt đỏ thì liên quan gì đến nhau ?”
Tôi trợn mắt nhìn, đối với sự bất hợp tác của nó rất không hài lòng, trưng ra một đôi mắt lạnh, thành công trấn áp tất cả nghi ngờ của mọi người.
“Ha ha ha, khô da khô da, mắt tao cũng ngứa đây này! ” Rất nhanh, tất cả mọi người đều quay ra chùi mắt.
Tôi cúi đầu, tiếp tục húp canh sùm sụp.
Cho nên nói, thiên tài luôn luôn thích yên lặng, phản xạ của những người bình thường, luôn luôn bám gót sau tôi, mi cùng người phàm, thỉnh thoảng có bất đồng ngôn ngữ một chút, đó cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Trong chén canh não lợn, nước mắt của tôi từng giọt từng giọt rơi xuống lăn tăn, hòa cùng với nước canh, nuốt vào mặn chát, thực ra tôi nên cầu nguyện lần này bị đụng phải là não của tôi mới đúng, nếu mà thật sự mất trí nhớ thì tốt biết bao!
Sự thật chứng minh, cuộc sống không phải là phim truyền hình, nó vĩnh viễn không bao giờ máu chó được như thế! ╮(╯▽╰)╭
Xuất viện được hai tuần rồi, bọn Hữu Bảo đã đi khắp nơi tìm chỗ thực tập, lục tục từng người ở tầng một đã chuyển ra ngoài, tầng trệt náo nhiệt lúc xưa, nhất thời quạnh quẽ không ít
“Tao bảo này Hồng Kỳ, mày trước cứ tùy tiện tìm một nơi nào đó để làm đi! ”
“Không, thà thiếu chứ không ẩu! ” Tôi dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn nó: “Tao muốn vào Thiên Duyệt, tao muốn Ninh Mặc biết, tao kỳ thật là một nữ phần tử tri thức cấp cao! ”
Hữu Bảo im lặng, sau đó rất lâu mới mở miệng “Tập đoàn Thiên Duyệt cùng với nữ phần tử tri thức thì có gì liên quan đến nhau ?”
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không thể lý giải: “Hữu Bảo, năng lực lý giải của mày vẫn còn thiếu sót quá, tao bảo sẽ vào Thiên Duyệt, làm một nữ phần tử trí thức, đấy đều là lý tưởng của tao! ”
Nó càng thêm im lặng, vỗ vỗ vai tôi bày tỏ sự động viên.
Tập đoàn Thiên Duyệt năm nay chưa thông báo tuyển dụng, từ lúc tôi thất tình đã bắt đầu chú ý đến Thiên Duyệt rồi, chú ý cho tới hôm nay, bọn họ một chút tin tức đều chưa có truyền ra.
“Nếu năm nay bọn họ không có kế hoạch tuyển dụng thì sao!” Hữu Bảo dò xét hỏi tôi.
Tôi siết chặt cái bút bi đến mức gần như gãy đôi, nghiến răng nghiến lợi: “Tao đây đến chặn đường lão tổng của bọn họ, ngủ ở phòng thường trực của bọn họ.”
“….” Vẻ mặt của Hữu Bảo lại cứng đơ lại.
Tôi đang định thể hiện tiếng cười xé giấy man dại độc đáo của mình, đột nhiên, di động trong túi đã đi trước một bước, ha ha hắc hắc cười ha hả.
Đúng rồi, từ khi ra viện đến giờ, tôi liền đổi chuông điện thoại thành tiếng cười của mình, muốn bao nhiêu lớn tiếng có bấy nhiêu lớn tiếng, muốn bao nhiêu dâng trào có bấy nhiêu dâng trào! Hơi bị phấn chấn tinhthần nha, hơi bị trẻ trung ấy, mọi người đều biết Diệp Hồng Kỳ tôi đây cực kỳ hạnh phúc phải phải, cực kỳ sảng khoái!
“A lô….ai vậy! ” Tôi ấn nút nghe.
Đầu kia chần chờ một chút: “Diệp Hồng Kỳ phải không ? Tôi là Tiễn Đạc!”
Nói đến Tiễn Đạc, thằng nhóc này so với Ninh Mặc kia còn có lương tâm hơn một chút, lúc tôi nằm viện về sau toàn là hắn đến đưa cơm nước, ngay cả hôm xuất viện cũng là hắn đến giúp tôi khiêng hành lý.
Bởi vì có sự giúp đỡ, tôi thuận tay hưởng được của bệnh viện một cái cột treo bình truyền dịch, đặt ở trong ký túc xá để móc màn, thật sự là vô cùng hữu dụng nha.
“Aiz, Tiễn Đạc, tôi đây, chuyện gì ?”
Hắn vẫn còn do dự hỏi tôi: “Cô tìm được chỗ thực tập chưa ?”
“Chưa! ” Tôi nghiến răng nghiến lợi mà trả lời, phỏng chừng Tiễn Đạc cũng bị dọa đến, một lúc lâu vẫn không thấy hắn nói gì.
“Nếu không, cô tới tập đoạn Tường Thực đi, chỗ chúng tôi đang tuyển trợ lý! ”
Tập đoàn Tường Thực, cứ nghĩ đến Tường Thực, là tôi lại nghĩ đến Ninh Mặc, mà cứ nghĩ đến Ninh Mặc, là tôi liền có xu hướng bạo phát: “Là Ninh Mặc bảo anh gọi điện hả! Là hắn đúng không, hắn chứ gì! !!”
Tôi gầm thét, dùng tư thế của Người Sói lúc cào tường, trên bức tường thảm thương của ký túc xá xuất hiện một vệt xước dài.
Tiễn Đạc dùng giọng nói cực kỳ suy sụp trả lời tôi: “Hồng Kỳ, cô nghĩ nhiều quá! ”
Tôi nào có nghĩ nhiều, một người tuyệt mĩ như hoa lại si mê một mảnh chân tình như tôi, tên đáng chết Ninh Mặc kia không thấy hối hận mới là lạ.
“Tôi không đi đâu, tôi nhất định sẽ không cho Ninh Mặc cơ hội vãn hồi!” Tôi tức giận,” Tôi đã quyết rồi, tôi sẽ vào Tập đoàn Thiên Duyệt! ”
Được một lúc lâu sau, di động mới truyền đến giọng nói vô cùng buồn bực của Tiễn Đạc: “Diệp Hồng Kỳ, cô thực ra vẫn để ý đến Ninh Mặc đúng không ?”
Mẹ kiếp, làm sao có thể, tôi có để ý đến con chó con mèo cũng không thèm để ý đến cái loại bạc tình bạc nghĩa ấy.
Tôi phẫn nộ cúp điện thoại, quyết định lấy im lặng để kháng nghị sự vô lễ của Tiễn Đạc.
“Ánh mắt kia của mày là ý gì! ” Tôi vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy Hữu Bảo đang dùng đôi mắt to tròn trong suốt của nó, nhìn tôi một cách đầy thương xót.
“Tao đã nói với bọn mày rồi, tao không cần tên kia, đừng có nhìn tao bằng ánh mắt như vậy.” Tôi gầm thét.
Hữu Bảo nhanh chóng dựa vào, thuần thục vuốt vuốt mái tóc của tôi, vừa sờ mó vừa nói: “Ngoan ngoan ngoan, chúng tao đều biết mà! ”
Phì, biết cái quỷ, tôi kéo tay nó xuống, bi phẫn trèo lên giường, tiếp Tục ngủ.
Tôi ngủ, tôi ngủ, tôi ngủ ngủ ngủ! Ngủ thẳng cho đến khi Tập đoàn Thiên Duyệt thông báo tuyến dụng mới thôi, tôi không tin, tôi chờ không đến mùa xuân!
Gì nhỉ, một thanh niên văn nghệ nào đã nói rất đúng: mùa đông đều đã đến rồi, mùa xuân còn có thể xa sao ? Quả nhiên tôi trông chờ đến tuần thứ ba, cuối cùng cũng thấy thông báo gợi ý tuyển dụng của Tập đoàn Thiên Duyệt.
Tôi run rẩy cầm tờ báo, từ trên xuống dưới nhìn một lượt, càng xem càng cáu. Thế mà lại không có một chức vụ nào tuyển nữ cả!
“Hồng Kỳ, thế mày có định đi nữa hay không ?” Hữu Bảo nhìn tôi, thật cẩn thận chỉ vào tờ báo, phỏng chừng mặt tôi đã đen sì rồi, ánh mắt của nó cực kỳ bất an.
Tôi đập bàn, phấn chấn nắm chặt tay nói: “Đương nhiên đi! ” Cho dù có quét rác lau bàn tôi cũng đi.
Hữu Bảo theo thói quen thương xót nhìn tôi, tôi cũng từ từ lạnh nhạt dần trước cái ánh mắt thánh mẫu của nó, cho nên, không thèm động đến nó làm gì.
“Hữu Bảo, tao mặc đồ gì đi bây giờ! ” Tôi quay đầu hỏi.
Hữu Bão lắp bắp, chỉ vào một đống T-shirt của tôi, không nói nên lời lý do vì sao ” Thì cứ mặc mấy bộ đứng đắn mà đi thôi! ”
Trang phục đứng đắn, tôi cũng có một bộ, tôi bắt đầu chổng mông lên lật tung đến đáy hòm, từ khi bị đụng đầu vào bệnh viện lần trước xong, bộ đường trang kia tôi cũng chưa có mặc lại lần nào, giờ đào ra tiếp tục cấp cứu đi.
“Hồng kỳ, mày xác định muốn mặc như vậy đi! ” Hữu Bảo bắt đầu run rẩy, chỉ vào tôi hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên, tà mị cười: “Phải cài hoa trên đầu sao ? Cái loại to đùng giống như Dương Nhị Xa* ấy ?”
* Namu Yang: Một nhà văn/ ca sĩ người Trung Quốc.
Hữu Bảo mặt đen xì, cười gượng: “Vậy là được rồi, mày đi đi, đi đi thôi! ” Vừa nói, vừa đá tôi ra bên ngoài.
Mặt trời tháng bảy chói chang như thiêu như đốt, tôi mặc một bộ đường trang tối đen từ đầu đến chân, chống một cây dù đen, mồ hôi ướt đấm hăm hở tiến về phía Tập đoàn Thiên Duyệt.
Đổi ba bốn lượt xe, mới đến Tập đoàn Thiên Duyệt.
Tập đoàn Thiên Duyệt rất lớn, cả một tòa cao ốc, trời thì nóng, mà bên trong mấy chục cái điều hòa thổi vù vù ra phía của, cách năm mươi mét cũng cảm thấy được luồng khí mát lạnh ở bên trong.
Tinh thần tôi lại rung lên, niềm tin càng thêm kiên định : Tôi nhất định phải vào được Tập đoàn Thiên Duyệt, vì điều hòa, vì cao ốc, vì nguy cơ tự tôn nguy khốn của tôi, liều mạng!
Tôi thấy một đám tinh anh mặc đồ Tây đi giày da giống hệt như tôi mồ hôi đầm đìa đi về phía Thiên Duyệt, khẩn trương gia tăng nhịp bước, đi theo phía sau bọn họ.
“Tiểu thư, cô cũng được nhận lời mời sao ?”
Ai ? Hỏi tôi ? Tôi ngẩng đầu, thấy một nam sinh tóc dài đầy mồ hôi, toàn thân mặc âu phục màu đen, gật gật đầu: “Aiz, đúng! ”
“Nhưng mà, không phải không tuyển nữ sao ?” Hắn nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi đột nhiên thu hồi nụ cười,t rừng mắt, giận: “Liên quan gì đến cậu! ”
Hắn bị tôi làm cho kinh ngạc, dứt khoát xách theo cái cặp, xám xịt chui vào thang máy, thang máy bên trong đã có mấy cậu trẻ tuổi cũng mặc tây trang giày da đứng sẵn, tôi là người sau cùng bước vào, mới vừa đứng vào, thang máy đã bắt đầu báo động.
Ánh mắt của mọi người đều đồng thời tập trung ở trên người tôi, tôi nín thở, ngửa đầu huýt sáo, thang máy vẫn phát ra tiếng chói tai như cũ.
Địch bất động, ta bất động, tiếng huýt sáo của tôi càng thổi càng vang dội, tràn ngập trong thang máy chật chội chen chúc.
Rất lâu sau đó, tôi miệng khô lưỡi hanh nhấc tay “WC ở đâu vậy ?” Tạo nghiệp mà, huýt sáo nhiều quá ngay cả nước tiểu cũng gọi tới rồi.
“…” Mọi người vốn đang yên lặng nhìn tôi, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, một người đàn ông từ trong một góc sáng sủa của thang máy chậm rãi đi ra, lại là một người không mặc âu phục, T- shirt trắng, quần bò màu xanh, tóc ngắn, vóc dáng cao gầy, cả người nhìn qua phi thường thanh nhã sạch sẽ.
“Tôi đưa cô đi đi! ” Hắn nhìn tôi cười cười, cách một người kéo vạt áo của tôi, lôi tôi ra khỏi thang máy.
“Cám ơn cám ơn! ” Tôi mặt mày hớn hở bước theo hắn, càng nhìn càng thấy có một cảm giác rất quen thuộc.
“Tiên sinh, chúng ta trước kia đã gặp mặt ?” Tôi tung tăng chạy theo sau hắn, nhỏ giọng hỏi.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhíu nhíu mày, cười: “Ài, không nhớ rõ ?”
Tôi thật sự quen biết hắn ? Tuy hắn khiến cho tôi có cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà tôi quả thực nghĩ không ra lúc nào thì quen biết hắn, theo lý thuyết, hắn dáng vẻ trắng trẻo vừa sạch sẽ, vừa cao ráo, ngũ quan lại tú dật . không có lý nào tôi lại không nhớ nổi một anh chàng đẹp trai như vậy.
“Thôi, không nhớ rõ thì thôi!” Hắn đi đứng tùy ý vô cùng, một đôi dép lê loẹt quẹt loẹt quẹt , nện trên mặt nền sáng bóng của tiền sảnh Tập đoàn Thiên Duyệt, đặc biệt vang dội.